Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói như vậy thì cũng nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, có vẻ như nói vậy không sai.
Quả thật Tân Nhạc cảm kích đàn anh. Khi mà ngay vào lúc cô bất lực nhất thì Mặc Lộ Túc đã giúp đỡ cô. Vậy nên tình cảm của Tân Nhạc với đàn anh nói chính xác ra thì là sự cảm kích.
Cái này khác với cảm giác yêu mến cùng sùng bái mà cô dành cho Sở Ninh Dực lúc đầu.
Thủy An Lạc tiếp tục vuốt vuốt ngón tay của anh: “Nhưng mà giữa hai người bọn họ cũng đâu thấy là không có tình cảm gì! Ở chung với nhau lâu như vậy cơ mà!"
Ngón tay của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng ma sát trên cánh tay của cô, tiện đà còn cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Sự thực chứng minh, con gái không cần quá thông minh, cứ ngốc ngốc như em là tốt nhất.”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc đen mặt dùng gối ôm trùm lên đầu của anh: “Anh cố ý! Anh cố ý dìm em xuống đúng không hả?!” Thủy An Lạc hừ hừ nói.
Sở Ninh Dực sờ đầu Thủy An Lạc như đang sờ đầu một con cún con cần an ủi, mỉm cười nói: “Nhận ra được cái này cơ mà, không tệ, không tệ!”
Meo~
Cười đẹp trai như vậy là phạm pháp đó có biết không hả?
Khiến cô ngay cả sức để tức giận cũng không có nổi đây này.
Sở Ninh Dực cười rồi cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Ngày mai quay về đi, bắt đầu đi làm từ ngày kia.”
“Ngày kia?” Thủy An Lạc trợn mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Anh nghĩ rằng em không biết đếm đó hả? Ngày kia mới là mùng năm, đến mùng tám mới phải đi làm!”
Sở Ninh Dực nhướng mi: “Người ta còn đi làm từ mùng một kia kìa, em cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc một chút đi rồi biến về làm đi!”
Thủy An Lạc hét lên một tiếng rồi ôm cứng cánh tay của Sở Ninh Dực không chịu buông, giả vờ đáng thương nói: “Anh nói đi, anh nói đi, có phải anh ghét bỏ em rồi đúng không> Anh muốn tìm một em gái trẻ tuổi xinh đẹp rồi đúng không?. Này... anh đừng có đi! Em ngã xuống bây giờ!” Thủy An Lạc kêu oai oái, Sở Ninh Dực thì đứng dậy muốn bước đi.
Thủy An Lạc vất vả lắm mới đứng vững lại được. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng đang xa dần của ai đó rồi tức giận nói: “Sở Ninh Dực! Anh làm vợ anh ngã chết thì anh không có vợ nữa đâu đấy!”
Sở Ninh Dực chẳng buồn quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng ngủ, nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi! Ở độ cao đó mà lỡ mặt có hướng xuống đất thì cùng lắm cũng chỉ hỏng mặt thôi!”
“Em biết rồi! Anh đang chờ em xấu xí chứ gì, sau đó tìm một em gái mới...”
“Ầm ĩ ồn ào cái gì thế hả? Trong hành lang cũng nghe tiếng cái tiếng nhao nhao của con đấy, em gái mới cái gì?” Thủy Mặc Vân đẩy cửa bước vào, nói.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại cười dịu dàng nhìn cô.
Thủy An Lạc trợn mắt giận dữ nhìn Sở Ninh Dực, cái người này chắc chắn là cố ý.
“Không có gì, cô ấy vừa mới...”
“Cái kia... ba! Ba! Không có việc gì...” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhảy tới bên cạnh Sở Ninh Dực, đẩy Sở Ninh Dực đi về phía phòng ngủ.
Thủy An Lạc hung hăng đóng cửa phòng lại, sau đó hằm hằm hè hè nhìn Sở Ninh Dực rồi lên án anh: “Anh cố ý!”
Sở Ninh Dực hơi nhướng lông mày, sau đó khom lưng xuống hôn lên đầu ngón tay của Thủy An Lạc rồi nói một cách nghiêm túc: “Đúng thế thì thế nào?” Sở Ninh Dực nói rồi đột nhiên vươn tay ra, bắt lấy hông của cô rồi kéo vào lòng mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô: “Sẽ thế nào hả?”
Thủy An Lạc nhìn người đàn ông cách mình chỉ trong gang tấc, hung hăng nói: “Đẩy ngã anh! Ăn anh!”
“Ý kiến hay đó! Biến thành hành động đi!” Sở Ninh Dực tán thưởng gật đầu.
Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ anh, sau đó nhún hai chân một cái rồi nhảy thẳng lên người Sở Ninh Dực. Hai chân cô kẹp lấy thắt lưng mạnh mẽ của anh rồi cúi đầu, cắn lên cổ anh một cái.
Sở Ninh Dực: “...”
Ăn...
Cái này có tính là ăn không?
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook