Mặc Lộ Túc tự giác bước ra ngoài cửa cầm một đôi dép đi trong nhà tới, đặt dưới chân Tân Nhạc, “Tuy sàn nhà có hệ thống sưởi, nhưng tốt nhất không nên đi chân trần.”
Tân Nhạc không trả lời, xỏ chân vào đôi dép, vẫn là đôi dép của cô.
“Viện trưởng Mặc chu đáo quá.” Mẹ Tân Nhạc cười ha ha. Bà càng nhìn càng cảm thấy, tại sao con gái bà không gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ.
Mặc Lộ Túc tự động ngồi xuống ghế sofa ở phía đối diện, nhưng nhìn thấy ánh mắt của ba Tân Nhạc, vội vàng giải thích, “Quần áo này do vợ cũ của cháu để lại. Tối qua cô hàng xóm ở phía đối diện sang thay cho cô ấy, xin cô chú cứ yên tâm ạ.”
“Yên tâm, yên tâm chứ, chúng tôi tin vào nhân cách của Viện trưởng Mặc.” Mẹ Tân Nhạc cười tới híp cả mắt vào, rõ ràng bà muốn nói, cậu thay cho nó mới tốt.
Tân Nhạc chỉ biết cúi gằm đầu. Nhà đối diện chỉ có một cậu trai thôi mà người ta còn gay nữa, làm gì có cô gái nào.
Ba Tân Nhạc hơi khựng lại, ông mở lời, “Viện trưởng Mặc nói gì vậy, có điều tôi thấy bài trí trong nhà Viện trưởng Mặc khá giống nhà tôi. Nếu Viện trưởng Mặc có thời gian có thể tới thành phố S thì qua nhà tôi chơi nhé.”
Tân Nhạc bỗng thấy căng thẳng, câu này của ba cô có ý gì?
Căn nhà này căn bản do cô chịu trách nhiệm trang trí lắp đặt, phong cách của nó tất nhiên sẽ khá tương đồng với nhà cô, chủ yếu là vì Mặc Lộ Túc không để tâm gì đến vấn đề này, giao hết cho một mình cô.
Mặc Lộ Túc hơi cụp mắt, anh từng đến rồi, nhưng đến cửa nhà cũng không có tư cách bước qua.
“Vâng ạ, có thời gian nhất định cháu sẽ tới tận nơi thăm cô chú.” Mặc Lộ Túc ngẩng đầu, nói năng rất lễ phép, “Chú với cô chưa ăn sáng đúng không ạ? Cháu vừa nấu chút cháo, nếu cô chú không chê thì ăn cùng cháu đi ạ, trông cả một đêm cũng mệt rồi.”
“Không cần, không cần đâu.” Tân Nhạc vội vàng nói, “Tôi đưa ba mẹ về tiện thể ăn trên đường luôn cũng được, không cần làm phiền Viện trưởng Mặc đâu.”
“Đúng vậy, không thể làm phiền Viện trưởng Mặc quá được.” Mẹ Tân Nhạc cũng nói theo, “Tối qua Viện trưởng Mặc đã đưa cục nợ phiền phức nhà chúng tôi về, lại báo lại với chúng tôi để chúng tôi yên tâm. Chúng tôi đã rất biết ơn Viện trưởng Mặc rồi.”
Tân Nhạc thở phào một hơi, chỉ sợ mẹ mình cứ đòi ở lại.
“Nếu đã như vậy, để cháu tiễn cô chú.” Mặc Lộ Túc không cưỡng ép, hoàn toàn giữ thái độ lễ phép và lịch sự.
Tân Nhạc không thể nói được cảm giác trong lòng mình là gì, không biết là vui hay không vui nữa.
“Bác sĩ Mặc, quần áo của tôi đâu?” Tân Nhạc định về phòng thay quần áo, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay người hỏi lại.
Ba Tân Nhạc nheo mắt nhìn, không nói gì.
Mặc Lộ Túc xoay người bước ra ban công, lấy quần áo của cô phơi trên ban công, rõ ràng đã giặt qua, đưa cho Tân Nhạc.
Tân Nhạc nhận lấy, nhưng lại cảm thấy bộ quần áo thơm mùi xà phòng này sao mà nóng bỏng tay.
Hồi mới đầu, cô thích dùng bột giặt, nhưng Mặc Lộ Túc nói rằng dùng thứ ấy không tốt, cho nên cơ bản họ luôn dùng xà phòng hoặc nước giặt để giặt đồ.
Tân Nhạc nhận lấy quần áo, cố quên đi hồi ức trong đầu, xoay người vào phòng ngủ, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Mẹ Tân Nhạc cũng không phải ngốc. Bà nhận ra bộ đồ đó đã được giặt, lại thấy tiếc rằng con gái mình không có phúc, người đàn ông này tốt đến mức không có gì để soi mói cả.
Tân Nhạc thay đồ xong bước ra. Mặc Lộ Túc cầm chìa khóa xe mở cửa mời ba mẹ Tân Nhạc ra ngoài trước, Tân Nhạc theo sau.
“Ô, hiếm lắm mới thấy nhà bác sĩ Mặc có khách, sao gần đây không thấy cô Mặc đâu nhỉ?” Chàng thanh niên ở phía đối diện mở cửa ra, nhìn thấy Mặc Lộ Túc và ba mẹ Tân Nhạc nên buột miệng nói vậy.
Tân Nhạc chưa ra nên vội vã trốn vào sau cửa. Nhóc Tóc Vàng này biết cô, bây giờ đi ra, cậu ta mà gọi cô là cô Mặc thì cô có thể rửa cổ cho mẹ cô chém được luôn đấy.
Bình luận facebook