Chiếc hộp không to lắm, chỉ cỡ bằng lòng bàn tay. Sở Ninh Dực chắc chắn đây không phải đồ của Thủy An Lạc, bởi vì trước nay anh chưa từng thấy thứ này.
Sở Ninh Dực cầm chiếc hộp ra khỏi phòng tắm, sau đó ngồi bên bàn đọc sách, từ từ mở hộp ra xem.
Bên trong chiếc hộp có một tấm ảnh, Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn trong ảnh.
Uy hiếp?
Hay đe dọa?
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Thủy An Lạc đang ngủ say, thời gian này cô không đắc tội với ai mới đúng, cô luôn đi cùng anh mà.
Sở Ninh Dực lấy tấm ảnh ra, đốt bỏ.
Lúc Thủy An Lạc ra khỏi quân doanh, anh chưa hề thấy chiếc hộp này. Như thế có nghĩa là, trong thời gian cô ấy ở cửa hàng đồ nướng đã bị người ta bỏ chiếc hộp này vào túi. Nhưng người đó lại không nghĩ rằng Thủy An Lạc uống say.
Sở Ninh Dực đốt xong tấm ảnh, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh giường. Anh sờ tay lên trán Thủy An Lạc, lại cho cô uống thêm một cốc nước.
Thủy An Lạc mơ màng mở mắt ra, nhìn anh một cái, vươn tay ôm eo anh, sau đó ngủ tiếp.
Lần này thì yên tĩnh hẳn rồi.
“Rốt cuộc là ai?” Sở Ninh Dực lẩm bẩm, nếu như chỉ đơn giản là đe dọa hay uy hiếp, đây chắc chắn không phải là lần cuối.
Một tấm ảnh đe dọa tại sao phải đặt trong một chiếc hộp đỏ mà không gửi tới điện thoại?
“Ba ơi, ăn cơm thôi.” Tiểu Bảo Bối đẩy cửa ra, gọi với vào.
“Ừ.” Sở Ninh Dực nói xong, cẩn thận bỏ tay Thủy An Lạc ra, sau đó đứng dậy đi.
Sở Ninh Dực đi ra cửa, dắt tay con trai đi xuống nhà.
Mà lúc này, Mặc Lộ Túc về nhà, vốn định đi ngủ, nhưng không hiểu sao không thể ngủ được. Anh ngồi dậy, sờ vào cổ tay mình một lần nữa.
Thực sự hơi sai sai.
Mạch đập của Tân Nhạc hơi kỳ lạ, nhưng anh không nói ra được kỳ lạ ở chỗ nào.
Mặc Lộ Túc nghĩ vậy liền xuống giường vào phòng làm việc, lấy một cuốn sách về động mạch trên giá xuống, sau đó nghiêm túc ngồi đọc sách.
Tân Nhạc đưa ba mẹ về nhà rồi mới vào bệnh viện trông Tân Dương, nhưng khi cô đi đến sảnh bệnh viện thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Trần Thiến Đồng?” Tân Nhạc lẩm bẩm, lại nhìn về cô gái đang nghịch điện thoại trong lúc xếp hàng chờ lấy thuốc, không khỏi tò mò mà từ từ đi về phía đó, “Trần Thiến Đồng?” Tân Nhạc lại mở miệng hỏi.
Cô gái tóc dài kia ngẩng đầu lên, cách trang điểm tỉ mỉ tinh tế, vẫn xinh đẹp như mọi khi. Tân Nhạc cúi đầu nhìn đơn thuốc trong tay cô ta, nhưng khi thấy hai loại thuốc trên đó lại khựng lại.
Đó là thuốc điều trị bệnh tâm thần.
“Ôi, Tân Nhạc, trùng hợp quá.” Trần Thiến Đồng cất điện thoại đi, cười cười, “Làm ở đây hả?”
Tân Nhạc lắc đầu, “Em trai nằm viện.”
“Ồ, tôi lấy thuốc trước đã nhé, đợi tôi một lát.” Trần Thiến Đồng mỉm cười, đi tới cửa sổ lấy thuốc.
Tân Nhạc hơi nheo mắt. Khi năm ba đại học kết thúc, Trần Thiến Đồng đắc tội với Thủy An Lạc nên bị trường đuổi, từ đó họ không hề liên lạc với nhau, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây.
Thực ra quan hệ của cô và Trần Thiến Đồng không tốt đến mức đó, chỉ là lúc ấy không thích Thủy An Lạc, cho nên dưới cái bóng của mối quan hệ Thủy An Lạc - Kiều Nhã Nguyễn, cô cảm thấy quan hệ của cô và Trần Thiến Đồng cũng rất tốt.
Trần Thiến Đồng lấy không ít thuốc, cả một túi đầy. Cô ta nhìn Tân Nhạc, mỉm cười nói, “Lâu lắm không gặp mọi người, Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc vẫn ổn chứ?”
Tân Nhạc bất giác run lên, sau cô vẫn gật đầu, “Vẫn ổn, Thủy An Lạc đã có ba đứa con rồi. Kiều Nhã Nguyễn cũng có một con gái rồi, cậu thì sao?”
Bình luận facebook