Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn người đàn ông nào đó, ghét bỏ nói: “Trí nhớ anh tốt lắm cơ mà? Hay là già rồi?”
“Trí nhớ tốt chỉ dùng để ghi nhớ từng chút từng chút về bà xã anh, sao lại phải nhớ về người phụ nữ khác?”
Thủy An Lạc thoáng chốc được tán tỉnh đến mức tim muốn bay lên trời, cô nhào qua ôm lấy cổ Sở Ninh Dực, ngồi lên chân anh, ra sức hôn một cái lên môi anh, “Câu này em thích, nói lại lần nữa đi.”
Sở Ninh Dực hưởng thụ cái ôm yêu thương của vợ, hơi nhướng mày nhìn cô, “Thế mà đã cảm động rồi à.”
“Đương nhiên.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu.
Sở Ninh Dực nhìn cô vợ mình đang cười tít mắt của mình, ôm lấy eo đút cho cô ăn, “Em kể về cô bạn cùng phòng kia xem nào.”
“Ô, không phải anh bảo không nhớ cơ mà?” Thủy An Lạc vừa ăn vừa tò mò hỏi.
“Không bảo không nhớ thì tán em thế nào được?” Sở Ninh Dực đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “..”
Quào, anh Sở, anh tán giỏi lắm, trái tim của em đã bị anh làm cho tan chảy rồi, tán giỏi lắm!
“Là Trần Thiến Đồng đó, hôm nay Tân Nhạc bắt gặp cô ta đi lấy thuốc ở bệnh viện nên nói chuyện, từ năm đó bọn em chưa gặp lại cô ta lần nào, còn tưởng cô ta đã ra nước ngoài rồi cơ, thì ra là đi chữa bệnh.” Thủy An Lạc nói xong liền há miệng ăn.
Sở Ninh Dực cầm lấy nước trái cây, chờ cô nuốt xong mới đặt chiếc ly bên môi cô, chăm sóc còn tận tình hơn cả con gái.
“Khám bệnh?”
“Ừ, bị rối loạn lưỡng cực.” Thủy An Lạc uống một hớp nước trái cây, vươn tay xoa xoa mũi, nhìn động tác nhíu mày của Sở Ninh Dực nói: “Là một dạng bệnh tâm thần, không thể khống chế được tính tình, có thể nổi giận cáu kỉnh bất cứ lúc nào.”
“Chính là bệnh tâm thần.” Sở Ninh Dực kết luận.
Thủy An Lạc hơi giơ tay lên, vốn định phản bác nhưng lại nghĩ, hình như cũng không có sai, liền gật đầu nói: “Cũng có thể nói như vậy, loại bệnh này quả thực rất tâm thần, hồi còn học đại học không rõ ràng lắm, giờ đã bắt đầu phải nhờ thuốc để khống chế, chắc là đã đến thời kỳ cuối rồi.”
Sở Ninh Dực đưa miếng thịt bò lên miệng cô, “Tân Nhạc gặp cô ta à?” Sở Ninh Dực đang nghĩ đến chiếc hộp màu đỏ đe dọa kia.
Thủy An Lạc gật đầu, “Tân Nhạc và Lão Phật Gia buổi sáng nói chuyện với nhau, cô ấy bảo Trần Thiển Đồng muốn gặp bọn em một lần, đã lâu rồi không gặp, nhưng Lão Phật Gia nói Trần Thiển Đồng là chó...” Thủy An Lạc chưa nói hết lời, cúi đầu nhìn thấy miếng thịt bò bên miệng, lập tức sửa lại cách nói, “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
“Cũng đúng.” Sở Ninh Dực tán thành cách nói của Kiều Nhã Nguyễn, “Loại người mắc bệnh tâm thần thế này, ít gặp vẫn hơn.” Sở Ninh Dực kết luận.
Thủy An Lạc nhún vai: “Em có bệnh mới đi gặp cô ta ấy. Năm đó thiếu chút nữa em bị đuổi ra khỏi trường, đi đâu cũng có người chỉ trỏ, em đâu độ lượng đến mức biến chiến tranh thành tơ lụa với cô ta chứ.”
Sở Ninh Dực hài lòng xoa đầu cô, “Thấy em ngoan như vậy, anh sẽ tiết lộ một tin tức cho em biết, đêm qua anh phát hiện một thứ trong di động của em. Sáng mùng một đầu năm Tân Nhạc có đăng một dòng trạng thái, em nói Mặc Lộ Túc bảo em nói xin lỗi với Tân Nhạc vào lúc nào?”
“Hả?” Thủy An Lạc ngày từ đầu còn chưa kịp phản ứng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tối mùng một, cơm nước xong, lúc đi anh ấy dặn em, đúng rồi, đúng rồi.” Thủy An Lạc đẩy chiếc ly Sở Ninh Dực vừa đưa tới, “Em nói cho anh chuyện này, hôm qua em vừa mới biết được, đêm Giao thừa Tân Nhạc ở cùng với đàn anh đó, anh hiểu chứ.”
Bình luận facebook