"Do tao nói đúng sự thật nên mày thẹn quá hóa giận chứ gì!" Thủy An Lạc không ngồi dậy mà nằm im trên mặt đất, một đạp này gần như muốn đạp cho cô thành tàn phế luôn, có trời mới biết Thủy An Kiều này dùng lực mạnh đến thế nào.
Thủy An Kiều bước tới túm lấy tóc của Thủy An Lạc giật mạnh, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn cô ta: "Thủy An Lạc, mày không sợ sao?"
Da đầu của Thủy An Lạc bị giật tới phát đau.Cô chỉ có thể cố gắng xuôi theo lực kéo của Thủy An Kiều để giảm bớt chút cảm giác đau đớn cho mình.
"Tao sợ thì mày sẽ bỏ qua cho tao chắc?" Thủy An Lạc gằn từng chữ nói, quả thật mỗi một chữ cô nói ra đều là một lần khảo nghiệm đối với da đầu, chắc Thủy An Kiều muốn lột luôn da đầu cô ra quá.
"Cầu xin tao đi! Cầu xin tao thì có khi tao lại thả mày ra đấy!" Thủy An Kiều thấp giọng thì thầm bên tai cô.
"Thủy An Kiều! Tốt nhất là mày nên ra tay cho nhanh đi, nếu không Sở Ninh Dực sắp phát hiện ra tao mất tích rồi đấy!" Thủy An Lạc cố ý khích tướng Thủy An Kiều.
"Đừng có nhắc tới Sở Ninh Dực!!!" Thủy An Kiều giống như bị kích động cực độ. Cô ta đẩy mạnh Thủy An Lạc lui về phía sau một bước.
Thủy An Lạc lại ngã lăn ra đất, trán của cô đập xuống nền nhà toàn là bùn đất. Cô không nhịn được thầm chửi một câu, chờ đến lúc tao ra được khỏi đây thì tuyết đối sẽ không tha cho mày đâu.
"Sở Ninh Dực vốn dĩ là của tao! Anh ấy là của tao!" Thủy An Kiều gào lên.
Thủy An Lạc cố chịu đựng cảm giác đau đớn từ khắp nơi trên cơ thể truyền tới. Cô nhếch miệng nói: "Thủy An Kiều, mày chống mắt lên mà nhìn cho kỹ, Thủy Mặc Vân là ba của tao, còn Sở Ninh Dực, anh ấy là người đàn ông của tao."
Dù hiện tại Thủy An Lạc đang rất chật vật, nhưng cô vẫn nhất quyết không cho bản thân mình cúi đầu trước Thủy An Kiều.
Sự uất hận ngày càng quấn chặt lấy Thủy An Kiều. Cô ta bỗng bật cười, cười một cách đầy nguy hiểm: "Thủy An Lạc, nhanh thôi, rồi mọi thứ sẽ chẳng còn là của mày nữa đâu!!!" Thủy An Kiều vừa nói vừa đưa tay nhận một xấp hình từ người đàn ông đang đứng phía sau cô ta, sau đó quăng xuống trước mặt Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, cô nhận ra những bức hình, đó chính là những tấm hình mà bọn chúng đã cắt ghép lần trước.
"Thủy An Lạc, cứ coi như An Phong Dương có thể tìm thấy số hình gốc của những bức hình này thì sao chứ! Nếu như chúng ta đem những thứ này biến thành sự thật thì mày thấy thế nào?"
Thủy An Lạc nghe xong liền ngẩng phắt lên, đôi mắt mang theo vẻ không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Thủy An Kiều: "Ý mày là gì?"
Thủy An Kiều cười một cách man rợ: "Đại tiểu thư của Thủy gia vì muốn trả thù Thủy Mặc Vân mà thuê người cho nổ tung Viễn Tường, nhưng trong lúc đàm phán với đám người kia lại không trả được thù lao như đã hứa, nên đã bị hiếp dâm tập thể cho đến chết... Và, những tấm hình trước kia cũng sẽ được tung ra vào đúng lúc này, ảnh thật hoàn toàn, mày cảm thấy sao?"
"Thủy An Kiều, mày điên rồi, Sở Ninh Dực sẽ không tha cho mày đâu."
"Sở Ninh Dực? Giờ Sở Ninh Dực đang ở đâu thế?" Thủy An Kiều kéo mạnh cổ áo của Thủy An Lạc về phía mình: "Mày thấy tao sắp xếp cho việc kết thúc cuộc đời mày có hoàn mỹ không?"
Thủy An Lạc siết chặt hai tay đang bị ra trói lại: "Thủy An Kiều, vậy chúng ta thử nhìn xem rốt cuộc là cuộc đời của mày chấm hết hay là cuộc đời tao nhé!" Thủy An Lạc cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, nhưng giờ trong lòng cô đang run sợ đến thế nào thì chắc cũng chỉ có mỗi mình cô mới biết được.
"À đúng rồi, tao quên mất không nói cho mày biết một chuyện, giờ Sở Ninh Dực chắc hẳn là đang ở cạnh Viên Giai Di mất rồi, vì dù sao thì cô ta cũng mới bị thương mà, đúng không?" Thủy An Kiều bật cười ha hả, "Ai có thể cứu được mày đây? Chẳng ai cứu được mày đâu Thủy An Lạc ạ! Từ nay trở đi, những gì mày nợ tao, tao sẽ đòi lại bằng hết!!!"
Bình luận facebook