Thủy An Lạc hơi nheo mắt, nhìn người phụ nữ đối diện.
“Trần Thiến Đồng, cô hận tôi thế nào cô rõ hơn bất cứ ai khác, lẽ nào đây chính là người sắp chết sẽ nói lời lương thiện à?” Thủy An Lạc cười khẩy thành tiếng.
“Có lẽ là vậy thì sao?” Trần Thiến Đồng nhìn Thủy An Lạc, hơi ngếch cằm lên, “Hay là cô sợ? Sợ tôi làm gì cô?”
Giọng nói của Trần Thiến Đồng trầm thấp như truyền tới từ địa ngục, sau một khắc Trần Thiến Đồng đứng dậy, nhìn cả phòng, “Tôi hận cô, tôi hận cô thành tích không tốt, thế nhưng người thích cô vẫn nhiều như vậy? Ngay cả đàn anh lúc nào cũng giúp đỡ cô, tôi càng hận hơn là rõ ràng cái gì cô cũng không làm được, lại lúc nào cũng mang cái vẻ thánh mẫu.” Trần Thiến Đồng cắn răng nghiến lợi nói.
Thủy An Lạc cười khẩy một tiếng, lặp lại câu nói của cô ta: “Thánh mẫu?” Thủy An Lạc dựa vào lưng ghế nhìn cô ta, “Trần Thiến Đồng, cô nên cảm thấy may mắn vì trước đây cô chưa chạm đến giới hạn của tôi, nếu không, bây giờ cô sẽ không đứng ở chỗ này được nữa rồi vì tôi không phải người tốt lành gì đâu.”
“Tôi biết, chuyện sau đó tôi đều nghe nói cả, chỉ là khi đó tôi đã ở trong bệnh viện tâm thần.” Trần Thiến Đồng thản nhiên nói, giống như không thèm để ý đến chuyện mình từng ở bệnh viện tâm thần chút nào, “Cô biết tôi hận nhất cô cái gì không? Tôi hận cô sống được cuộc sống như cô muốn, mà tôi lại không thể.” Trần Thiến Đồng tức giận nói, sắc mặt cũng dữ tợn vài phần.
Thủy An Lạc vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc đầu. Cô muốn nói, xin tiếp tục màn biểu diễn của cô đi, tôi đang cố xem tiếp đây.
“Chủ nhiệm Thủy.” Y tá bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, vội vàng chạy vào, chỉ sợ bệnh nhân này đột nhiên nổi điên, dù sao thì chuyện này cũng thường xảy ra ở bệnh viện.
“Không sao cả đâu.” Thủy An Lạc nói, nhìn Trần Thiến Đồng đang cố gắng bình tĩnh lại, “Cho nên, cô đến đây làm gì? Trả thù tôi? Vậy cô có mang theo theo axít sulfuric không? Có mang theo dao không?”
“A...” Trần Thiến Đồng cười nhạo, “Đúng là tôi muốn trả thù cô, nhưng tôi có cách tốt hơn.” Trần Thiến Đồng nói, hơi nhếch miệng đi ra ngoài.
“An Lạc, có một ca nhồi máu cơ tim...” Tân Nhạc cầm bệnh án cúi đầu đi tới cửa, thấy có người từ bên trong bước ra liền ngẩng đầu lên, “Trần Thiến Đồng?”
“Tân Nhạc.” Trần Thiến Đồng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhìn Tân Nhạc, “Tôi vừa đăng ký Thủy An Lạc khám cho, giờ phải đi lấy thuốc, tôi đi trước đây, có thời gian tụ tập nhé.”
“Được, được.” Tân Nhạc nói, tránh đường cho Trần Thiến Đồng đi, sau đó mới bước vào phòng làm việc.
Thủy An Lạc nghe Trần Thiến Đồng giả tạo nói vậy, ngồi xuống hít sâu. Tân Nhạc còn đang quay đầu lại nhìn, “Sao Trần Thiến Đồng lại tới đây? Cô ấy đến khám ngoại khoa tim mạch à?”
“Bệnh tim, ung thư gan cộng thêm bệnh tâm thần.” Thủy An Lạc nói từng chữ một.
“Hả?” Tân Nhạc dừng một chút, vươn tay cầm lấy bệnh án trên bàn, sau khi xem xong mới nói: “Giai đoạn giữa, vẫn cứu được.”
Thủy An Lạc gật đầu, “Nhưng mà tim của cô ta mấy năm nay đã dùng quá nhiều thuốc ức chế tâm trạng, nếu giải phẫu thì nguy cơ rất cao, điểm này hẳn là cô ta biết, cho nên cô ta mới nói mình sắp chết, cô ta có rất nhiều biến chứng.”
Tân Nhạc nhìn một lần nữa, “Tim bị suy kiệt?”
Thủy An Lạc tiếp tục gật đầu, “Cô ta biết thuốc an thần mà mình uống có thành phần khiến tim của mình xảy ra vấn đề. Cô ta sử dụng thuốc an thần có tác dụng mạnh, cho nên khiến tim suy kiệt, nhưng cụ thể thế nào còn phải chờ báo cáo xét nghiệm máu đã. Tân Nhạc, tinh thần của Trần Thiến Đồng không bình thường, bà nên tránh xa cô ta ra một chút thì hơn.”
Tân Nhạc hơi dừng lại một chút, lại khẽ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, trước đây tôi và cô ấy coi như có chút giao tình.”
Tân Nhạc nói, có điều giọng điệu đó, ngay cả bản thân cô cũng không dám chắc chắn.
Bình luận facebook