Tân Nhạc bị mẹ mình đuổi về nhà nghỉ ngơi. Lúc đầu cô vẫn muốn ở lại bệnh viện nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của ba, cô quyết định về nhà luôn.
Mặc Lộ Túc cố gắng tỉnh táo để nói chuyện với mẹ Tân Nhạc một lúc, nhưng mẹ cô đã nhìn ra cho nên liền bảo anh mau nghỉ ngơi.
Mặc Lộ Túc xin lỗi một tiếng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, trong thành phần thuốc chống viêm có cả thuốc an thần cho nên khoảng thời gian anh tỉnh lại kỳ thật rất ít.
Buổi trưa Thủy An Lạc có chạy qua xem tình hình, thấy ba mẹ Tân Nhạc vẫn đang ở đây cô cũng thấy yên tâm hơn.
Thủy An Lạc đặt cặp lồng xuống rồi nói: “Cháu còn lo anh ấy có thể bị đói bụng cơ đấy, không ngờ là vẫn chậm một bước!” Thủy An Lạc cười nói.
Mặc Lộ Túc tựa vào gối đầu, trừng mắt nhìn cô.
“Ba mẹ với cô Hai cũng muốn qua đây nhưng bị Ninh Dực cản lại rồi, thời tiết không được tốt, sức khỏe của bọn họ cũng bất tiện, cho nên không để mọi người tới thì hơn!” Sau khi lão phu nhân qua đời, cô Hai và ba chồng của Thủy An Lạc cũng hoàn toàn sụp đổ, mùa đông này chắc chắn không được khỏe.
“Không cần đâu.” Mặc Lộ Túc khẽ nói, không nghe ra được tâm trạng của anh thế nào.
Ba của anh còn chưa tới thì cô với bác qua đây cũng có ích gì dâu?
“Bác thế nào rồi?”
“Vẫn như vậy thôi, sau khi bà qua đời thì vẫn không tốt lắm. Sau khi biết anh gặp chuyện không may thì đêm qua suýt nữa ngất xỉu luôn.” Thủy An Lạc nói rồi rút ra một cái ipad ra rồi đưa cho mẹ của Tân Nhạc: “Dì! Cháu biết dì thích Phong Phong. Gần đây cũng không thể xem tivi được cho nên cháu chuẩn bị cho dì cái này.”
“Ôi chao! Vẫn là An Lạc có lòng!” Mẹ Tân vui mừng cười nói, sau đó nhận lấy.
“Còn cả cái này nữa, đây là thiệp mời hôn lễ của Phong Phong, đến lúc đó dì nhất định phải tới dự đấy nhé.” Thủy An Lạc nói rồi rút một tấm thiệp mời ra đưa cho bà.
“Chúng ta cũng có thể đến dự sao?” Mẹ Tân có chút kích động, dù sao thì cũng là hôn lễ của thần tượng của mình mà.
“Đương nhiên có thể chứ ạ!” Thủy An Lạc nói rồi quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Đàn anh thì đừng có đi nhá! Người ta theo đuổi anh biết bao năm như vậy mà anh còn chẳng cho người ta nổi một ánh mắt! Chắc người mà Phong Phong hận nhất chính là anh đó!”
Mặc Lộ Túc tựa vào gối đầu dở khóc dở cười. Anh với Kiều Nhã Nguyễn còn chẳng phải là người của cùng một thế giới nữa kìa.
“Vậy bên phía bệnh viện cháu nhờ vào dì chú nhé, cháu còn phải về đi làm.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
“Được rồi, chuyện hội thảo quốc tế Hạ Môn trước kia anh từng đề cập với em, em đừng bận lòng nữa nhé.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.
“Biết rồi, anh zai, anh tự chăm sóc cho mình đi! Đến lúc đó em sẽ đi!” Thủy An Lạc nói rồi cầm túi của mình lên: “Cháu chào dì chú, cháu về trước đây ạ.”
Mặc Lộ Túc còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng anh nghĩ nghĩ một hồi rồi vẫn không nói gì. Thủy An Lạc hiện giờ đã không còn là Thủy An Lạc chẳng biết gì của nhiều năm trước nữa rồi.
“Đúng là anh rể lúc nào cũng nhớ đến công việc.” Tân Dương tấm tắc nói.
Mặc Lộ Túc hơi cong môi, không trả lời lại cậu: “Hay là cô chú về nghỉ ngơi đi ạ, trong bệnh viện còn có y tá mà.”
“Y tá làm sao có thể chăm sóc chu đáo bằng người nhà chứ!” Mẹ Tân dứt khoát nói thẳng.
Mặc Lộ Túc: “...”
Người nhà, anh hơi cúi đầu che đi viền mắt đã hơi ửng đỏ của mình.
Mặc Lộ Túc cứ ngủ rồi lại tỉnh hết một ngày, thời gian ngủ tuyệt đối nhiều hơn nhiều so với thời gian anh tỉnh lại.
Tân Nhạc tan làm rồi vội vàng chạy tới, lúc này Mặc Lộ Túc còn chưa có tỉnh lại. Tân Nhạc đặt túi của mình xuống, xem xét vết thương của Mặc Lộ Túc, thấy không có gì ngoài ý muốn thì mới cảm thấy yên tâm.
Bình luận facebook