Tấn Nhạc: “...”
Tân Nhạc vốn muốn nói gì đó nhưng lại nhăn mặt. Cô hằn học nhìn Mặc Lộ Túc, cuối cùng đành chịu thua gật đầu, “Được rồi, về cơ bản thì là vậy.”
Thấy dáng vẻ thất vọng này của cô, Mặc Lộ Túc bỗng cảm thấy phiền muộn, hình như anh đã phá vỡ sự nhiệt tình của cổ rồi, đáng ra vừa rồi anh không nên lên tiếng mới phải.
Đúng là anh không thể dỗ cổ vui được thật.
“Thấy em với Tân Dương ở chung với nhau có vẻ hợp nhỉ.” Mặc Lộ Túc cố gắng tìm đề tài, muốn bù đắp sai sót của mình.
Nhắc tới em trai, cuối cùng Tân Nhạc cũng nở nụ cười, “Em lớn hơn Tân Dương bảy tuổi. Lúc em học tiểu học thấy các bạn xung quanh đều có em trai em gái, không thì anh trai chị gái, thế nên em mới đòi mẹ em sinh cho em một người anh trai.”
“Em thích anh trai à?”
“Vâng, như thế khi ở trường có bị bắt nạt thì anh ấy cũng có thể từ trên trời đáp xuống bảo vệ em, tốt biết mấy.” Tân Nhạc nói mà hai mắt sáng lên, “Sau đó em bị ba mẹ cười rất lâu, không lâu sau mẹ nói với em là em sắp có một em trai hoặc em gái rồi. Em hỏi mẹ, có thể trả về đổi thành anh trai được không, thế là lại bị cười thêm một trận nữa.”
Mặc Lỗ Túc cái nhìn cô, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng năm ấy một cô bé nhỏ xíu xiu nghiêm túc đòi ba mẹ mình một người anh trai như thế nào.
Nếu con gái họ khi ấy được sinh ra, liệu có phải cũng sẽ ngốc nghếch đáng yêu giống có thế này không.
Nghĩ như vậy, Mặc Lộ Túc lại thầm hạ quyết tâm, lần này bất kể có thế nào, anh cũng phải... thắng ông trời.
Tân Nhạc kể chuyện rất lâu, lâu đến mức cô nói rồi ngủ mất Mặc Lộ Túc vẫn nghiêm túc lắng nghe. Trước đây anh luôn cảm thấy những âm thanh đó rất ồn ào, giờ lại cảm thấy vui tai vô cùng.
Có những thứ chỉ khi mất đi rồi mới thấy quý báu, nhưng may mà điều anh mất đi lại quay về với anh rồi.
Anh không giỏi ăn nói, may mà cô vẫn không chê anh.
Sau khi Tân Nhạc ngủ rồi Mặc Lộ Túc cũng ngủ thêm một lúc với cô. Sau bữa tối Thủy An Lạc có gọi điện thoại tới, xác nhận lại việc mai Tân Nhạc bắt đầu điều trị.
“Trước đây anh cảm thấy Sở Ninh Dực rất kiêu căng tự đại, như thể thiên hạ này đều là của anh ấy vậy.” Lúc Tân Nhạc vào nhà vệ sinh, Mặc Lộ Túc nói câu này với Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc ngồi trên sofa trong nhà, nhìn Sở Ninh Dực đang chơi cùng con gái, “Vậy giờ thì sao?”
“Giờ, anh cũng muốn có được sự kiêu căng tự đại của anh ấy, trên đời này không có gì là không thể cả, chỉ có làm hay không làm
mà thôi. Anh ấy có thể nhìn bao quát cả thế gian này là vì anh ấy tin vào bản thân mình. Lần này, anh muốn ông trời phải nghe theo anh.”
Thủy An Lạc khựng lại, lại nhìn người đàn ông đang ôm con gái đi vòng vòng trong nhà, người đàn ông này chưa bao giờ bỏ bất cứ khó khăn nào vào mắt, cũng như việc anh chưa bao giờ tin vào ông trời, chỉ tin vào chính mình vậy.
Điều kiện tiên quyết là chuyện đó phải liên quan tới anh ấy. Nếu không thì chuyện của người khác cứ mặc để ông trời định đoạt, chẳng liên quan gì tới anh hết.
“Bảo ông trời nghe theo anh đi.” Thủy An Lạc khẽ mỉm cười, “Hình như đây mới là dáng dấp mà đàn anh nên có đấy.”
Mặc Lộ Túc khẽ cười: “Có lẽ vậy nhỉ.“.
Tân Nhạc ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn người đàn ông đang tựa vào gối cười, lồng ngực lại cảm thấy chua xót.
Mặc Lộ Túc liếc mắt thấy Tân Nhạc đi ra liền nói tạm biệt với Thủy An Lạc.
Tân Nhạc xua đi suy nghĩ không nên có trong đầu mình, sau đó cất bước đi tới, “Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, chắc ngày mai ban ngày em không thể ở bên anh được rồi.”
Mặc Lộ Túc thấy cô ngồi xuống giường liền nắm lấy tay cổ. Hình như anh đã hiểu tại sao bất cứ lúc nào và ở đâu Sở Ninh Dực cũng đều nắm tay Thủy An Lạc rồi, đó là một cảm giác tự nhiên, giống như là tay vốn dĩ nên đặt ở vị trí này vậy.
Bình luận facebook