Mặc Lộ Túc gửi điện tâm đồ của Tân Nhạc cho Thủy An Lạc, dù sao thì Thủy An Lạc cũng là Trưởng khoa Tim mạch cho TVT nên anh vẫn nguyện ý tin tưởng vào cô hơn.
Lần đầu tiên trị liệu, Tân Nhạc lấy lý do sức khỏe của Mặc Lộ Túc không tốt nên từ chối không cho anh theo cùng mà để mẹ đi cùng mình.
Thế nhưng Mặc Lộ Túc vẫn không hề nghỉ ngơi. Anh đang gọi video call với Thủy An Lạc để bàn luận về bệnh tình của Tân Nhạc.
Thủy An Lạc thấy sắc mặt của Mặc Lộ Túc tái nhợt lộ rõ vẻ mệt mỏi ở đầu bên kia bèn nói: “Đàn anh, anh thật sự không nghỉ ngơi một chút đi à?”
“Vẫn ổn.” Mặc Lộ Túc nói rồi đưa tay nhéo nhéo mi tâm của mình: “Kết quả như thế nào rồi?”
“Cũng tàm tạm, nhưng anh thật sự quyết định giữ đứa bé sao? Như vậy Tân Nhạc sẽ phải chịu khổ rất nhiều đấy.” Thủy An Lạc khẽ hỏi, thế nhưng thái độ như thể cô chẳng quan tâm đến đáp án vậy, dẫu sao thì đáp án như thế nào cô cũng đã biết rõ rối.
Mặc Lộ Túc thật sự không trả lời, bởi vì khi Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy anh cúi đầu ngủ gục.
Cô thở dài, tiếp tục xem điện tâm đồ của Tân Nhạc.
Đàn anh nghiêm túc như vậy thì ai dám nói anh không có lòng với Tân Nhạc chử.
Thấy đàn anh lo được lo mất như vậy, ai dám bảo anh không sợ hãi, không hết lòng thì sao lại sợ đây? Lần điều trị đầu tiên của Tân Nhạc dùng lượng thuốc rất nhỏ, cho nên về cơ bản cô không có cảm giác gì, chẳng qua cảm thấy có chút buồn nôn mà thôi.
Sau khi ra khỏi phòng điều trị, Tân Nhạc lập tức hỏi tình hình của Mặc Lộ Túc, thấy y tá nói anh đang ngủ thì cô mới yên tâm.
Tân Nhạc một chút cũng không giận chuyện Mặc Lộ Túc không ở bên mình, ngược lại khi anh ngủ ngon thì mới có thể khiến cô vui vẻ.
Mẹ Tân đỡ Tân Nhạc ngồi xuống, đau lòng nói: “Khó chịu thì phải nói với mẹ đấy, đừng có mà tự mình chịu đựng.”
Tân Nhạc ngả đầu dựa vào vai mẹ mình, rồi khẽ lắc đầu đáp lại: “Con không sao đâu, nghỉ một lát là ổn thôi.”
Điều trị xong thì ba tiếng sau cần làm xét nghiệm máu để kiểm tra kết quả.
Chính ra thì đúng là chịu tội mà.
Tân Nhạc đưa tay vuốt ve bụng của mình, trên gương mặt tái nhợt mang theo cả vẻ kiên cường.
Nhưng mà kết quả lần điều trị đầu tiên không được tốt lắm, bác sĩ Cừu giải thích có lẽ do lượng thuốc quá ít cho nên cơ bản không có tác dụng gì.
Chân máy của Mặc Lộ Túc vẫn không giãn ra, bởi vì kết quả này tệ hơn anh nghĩ rất nhiều.
Lúc Thủy An Lạc tới thì bọn họ đang rơi vào trạng thái tranh cãi vì buổi điều trị ngày mai. Bác sĩ Triệu và Mặc Lộ Túc bảo thủ muốn giữ nguyên liều lượng, nhưng Tân Nhạc với bác sĩ Cừu lại yêu cầu tăng lượng thuốc sử dụng.
Thủy An Lạc gọi Tân Nhạc ra ngoài, thời tiết giữa tháng hai đã bắt đầu ấm trở lại, thế nhưng nhiệt độ vào buổi tối vẫn khá là
thấp.
Tân Nhạc túm chặt quần áo trên người, ngồi trên băng ghế dài nhìn Thủy An Lạc: “Nói đi, bà không muốn nói trước mặt Mặc Lộ Túc liệu có phải tình hình của tôi nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng không?”
“Bà cho rằng đàn anh là kẻ ngu sao? Mấy cái tài lẻ của tôi có một chút là được anh ấy dạy cho đấy!” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói: “Tân Nhạc, đây là trận chiến của sự cứng rắn, bà phải nắm tay đứa bé cùng nhau chống đỡ. Bà đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Thủy An Lạc vừa nói vừa chỉ vào bụng của Tân Nhạc.
Tân Nhạc cúi đầu sờ cái bụng bằng phẳng của mình: “Là nó cho tôi sức mạnh để tôi có thể tiếp tục chống đỡ!”
Thủy An Lạc gật đầu: “Được rồi, vậy tìm một cơ hội tái hôn đi, đừng để con của bà mang cái tiếng con riêng! Haiz, người của Sở gia quả nhiên hợp với mấy chữ vợ cũ có bầu.”
Tân Nhạc: “...”
“Chờ một chút, có phải trọng tâm của bà hơi lệch rồi không?” Bây giờ giờ chẳng phải đang nói chuyện bệnh tình của cô sao? Thế quái nào lại dính đến chuyện tái hôn vậy?
“Không có mà, chuyện này rất quan trọng đấy, danh phận rất quan trọng.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu.
Tân Nhạc: “...”
Bây giờ có thật sự cảm thấy trọng điểm của Thủy An Lạc lệch quá rồi.
Bình luận facebook