Sau khi cô hộ lý cao cấp kia đi ra, Mặc Doãn vẫn đứng bên ngoài.
“Chủ tịch.” Hộ lý cao cấp bước qua, hơi cúi đầu.
Mặc Doãn ngoảnh lại nhìn cô ta, liếc từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Làm tốt lắm, đi lĩnh tiền công hôm nay của cô đi, từ mai cô không cần tới nữa.”
Hộ lý cao cấp khiếp sợ, ngẩng phắt đầu nhìn Mặc Doãn: “Chủ tịch?” Vì sao cô ta làm tốt mà vẫn bị đuổi?
Mặc Doãn ngẩng đầu nhìn vào trong phòng bệnh. Cô bé này nhìn thì có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng trong nội tâm lại không như thế, sau này làm phu nhân của nhà họ Mặc thì làm sao có thể không có chút năng lực được:
Phòng bệnh yên tĩnh lại, Tân Nhạc vẫn cẩn thận nhìn Mặc Lộ Túc, chỉ có điều Mặc Lộ Túc vẫn một mực xem bệnh án chứ chẳng buồn để ý tới cô.
“Anh giận à?” Tân Nhạc nhỏ giọng hỏi.
“Cái gì?” Mặc Lộ Tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tân Nhạc.
“Không có gì.” Tân Nhạc lại lăn lộn, sau đó dùng chăn trùm kín mình lại, quả nhiên anh lại không nghe cô nói chuyện nữa rồi, chẳng lẽ cô thiếu cảm giác tồn tại đến như vậy sao?
Mặc Lộ Túc khẽ nhíu mày rồi buông bệnh án trong tay ra. Đúng lúc này, y tá bước vào giúp Mặc Lộ Túc thay thuốc và bình truyền dịch.
Vẻ mặt của cô y tá hơi căng thẳng, lúc thay thuốc tay cũng run run lên.
Tân Nhạc thò đầu ra khỏi chắn nhìn bàn tay run rẩy của y tá. Cô sợ nếu y tá còn tiếp tục run nữa sẽ khiến Mặc Lộ Túc bị thương cho nên vội vàng xuống giường nhận lấy bằng vải xô trong tay cô ấy: “Tuệ Tuệ, cô làm sao thế?”
“A! Không sao, không sao cả!” Cô y ta vội xua tay, theo bản năng cách xa Tân Nhạc một bước.
Tân Nhạc: “...”
Tân Nhạc quay đầu nhìn y tá kia, sau đó cầm lấy miếng bông tiệt trùng rồi cẩn thận thay thuốc cho Mặc Lộ Túc, sau đó lại bằng lại bằng vải xô, đợi tới khi cả ngực cùng cánh tay của Mặc Lộ Túc đều được băng bó hoàn chỉnh, Tân Nhạc mới dùng cái nhíp bỏ miếng bông vào thùng rác, sau đó cắm ống truyền dịch lại.
Y tá nhìn nhìn rồi vội nói: “Viện trưởng, bác sĩ Tân, không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây!” Nói xong thì lập tức quay đầu đẩy xe rời đi.
Tân Nhạc: “...”
Cô nhịn không được đưa tay sờ sở mặt mình, rồi lại cầm di động mở camera soi thay cho gương: “Có gì kinh khủng đâu nhỉ, cô ấy làm sao vậy?”
Mặc Lộ Túc nhắm mắt, mặt không đỏ tim không đập mạnh định đi ngủ.
Chỉ là anh quá khó chịu cho nên mới đi làm chút chuyện mà thôi, sa thải vài bác sĩ, phạt trừ tiền thưởng cuối năm của một vài người, đồng thời hạ chức của một số người khác thôi mà.
Mà những người này đều có một điểm chung, chính là đều từng quang minh chính đại gây khó dễ cho Tân Nhạc.
Tân Nhạc thấy Mặc Lộ Túc nhắm mắt lại thì cũng không hỏi nữa. Cô cài đồng hồ báo thức rối năm lại trên giường của mình. Hôm nay cô đã chiến đấu rất kiên cường cho nên lúc này cũng mệt rồi, chẳng bao lâu sau đã ngủ.
Sau khi Tân Nhạc ngủ, Mặc Lộ Túc mở mắt ra. Lúc trước anh có xem qua những video an ninh của bệnh viện vào thời điểm lúc Tân Nhạc vừa mới tới bệnh viện, nói dễ nghe thì lúc đó là anh dẫn dắt cố, thế nhưng cả cái bệnh viện này, tất cả các phòng ban đều từng châm chọc, khiêu khích cô.
Những điều này Tân Nhạc chưa bao giờ nói ra cả.
Mặc Lộ Túc nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tân Nhạc như trước.
Mặc Doãn bước vào rồi đi thẳng tới bên cạnh giường bệnh của Mặc Lộ Túc.
Mặc Lộ Túc chậm rãi quay đầu nhìn người ba lần đầu tiên anh được gặp từ sau khi anh gặp chuyện không may đến bây giờ.
Mặc Doãn cũng đang nhìn anh, chỉ là giữa hai người họ thì tình cảm cha con cũng chẳng có được bao nhiêu.
“Chính là cô bé này?” Mặc Doãn hỏi.
“Đúng vậy.” Mặc Lộ Túc trả lời.
Một hỏi một đáp vô cùng nghiêm túc.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook