Mặc Lộ Túc nghĩ, cô ấy thực sự rất gầy.
Gầy đến mức khiến người ta đau lòng.
Mặc Lộ Túc đưa tay nắm lấy bàn tay Tân Nhạc. Tân Nhạc giật mình, vội vàng nói, “Thuốc, thuốc nóng quá, em uống ngay đây.” Dường như sợ anh không để cho mình uống thuốc nữa, Tân Nhạc vội vàng bưng bát lên, uống ngay lập tức.
Tân Nhạc cảm nhận thứ cảm giác không giống người kia tiến vào cơ thể mình thông qua cổ họng. Cô không khỏi ai oán trong lòng rằng, bé con à, vì con mà mẹ chịu khổ thế này, con cũng phải kiên cường vì mẹ nhé, phải phân tách cho cẩn thận đấy.
Tân Nhạc đưa tay quệt cặn thuốc bám trên miệng, cơ thể không khỏi run lên.
Mặc Lộ Túc siết chặt tay cô, rồi khom người xuống hôn lên môi cố.
Tân Nhạc chớp mắt, dù nằm trong dự tính của cô, cô vẫn thấy kinh ngạc và vui mừng.
Nụ hôn lần này của Mặc Lộ Tức nghiêm túc hơn lúc trước nhiều, thậm chí còn thể hiện rõ cả sự thương xót trong đó.
Thương xót
Khi hai chữ này hiện lên trong đầu, Tân Nhạc thấy bàng hoàng.
Cô đã cảm nhận được sự thương xót mà Mặc Lộ Túc dành cho cô rồi.
Khi nụ hôn kết thúc, Tân Nhạc vẫn còn thấy lâng lâng, thậm chí cô còn không cảm giác được mùi vị trong miệng mình nữa.
Mặc Lộ Túc vuốt ve khuôn mặt hơi nóng lên của cô, thầm thì với cô, “Đi theo anh, tội cho em quá.”
Cho dù phải nằm viện rồi, cũng chỉ có hai kẻ thương tích đầy mình như họ chăm sóc lẫn nhau.
Tân Nhạc càng lúc càng thấy khó tin hơn, trái tim thiếu nữ không khỏi bay bay lay động, không đè xuống được.
Cái này có thể coi như... lời tình tự không?
Tân Nhạc là một cô gái ngốc. Đối với người khác, có khi câu nói “anh yêu em” mới được coi là lời tình tự. Nhưng đối với một cô gái ngốc, câu nói “tội cho em quá” của anh có thể khiến Tân Nhạc vui vẻ rất lâu.
Trong ánh mắt Mặc Lộ Túc không giấu được ý cười, lòng anh cũng cảm thấy mềm mại hơn.
“Bác sĩ Cừu tới rồi.”
Tân Nhạc: “...”
Oi me di
Trái tim thiếu nữ gì chứ, có thể biến đi được rồi.
Nụ cười tươi đến híp cả mắt trên mặt Tân Nhạc phút chốc biến mất, biến mất trong vòng chưa tới nửa giây, sau đó cố gục đầu xuống.
Lại bắt đầu bị giày vò rồi.
Mặc Lộ Túc đưa tay xoa đầu có như đang vỗ về tâm trạng của cô.
Tân Nhạc cúi đầu đi theo bác sĩ Cừu ra ngoài. Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn bình thuốc vẫn chưa truyền hết, anh lấy điện thoại ra, ấn cuộc gọi tới một dãy số.
“Một tiếng đồng hồ nữa tới bệnh viện đón tôi.” Mặc Lộ Túc ném điện thoại qua một bên, sau đó nhìn ra bên ngoài.
Đối với anh mà nói, mỗi lần Tân Nhạc phải làm loãng thành phần máu là một lần giày vò.
Cho nên, anh bắt buộc phải kiếm việc gì đó để làm, ví dụ như khai trừ một vài người, ví dụ như... xử lý người phụ nữ đó.
***
Tiệm áo cưới,
Sau Tết Nguyên Đán, nhân viên ở ảnh viện áo cưới không nhiều, hơn nữa hôm nay của hàng đã được dặn trước, nên chỉ có quản lý và nhà thiết kế có mặt ở đó.
Và có thêm vài đứa nhỏ quậy banh trời.
Bánh Bao Đậu đi cùng Thủy An Lạc. Bánh Bao Rau tỏ ý rằng ba của bé không lái xe thì bé sẽ không đi đâu cả. Tiểu Bảo Bối quả quyết chọn ở nhà với em trai.
Tiểu Bất Điểm và Tiểu Sư Niệm được Kiểu Nhã Nguyễn đưa tới. Tiểu Sư Niệm là con gái nuôi của họ, tất nhiên phải tham gia rồi.
Buổi sáng Phong Phong có cảnh quay. Sau khi xong việc, anh cùng Triệu Uyển Uyển tới tiệm áo cưới.
Thủy An Lạc tựa mình vào sofa xem tạp chí. Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong vào trong thử đồ. Triệu Uyển Uyển ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc. Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó khẽ cười, “Hợp tác với Phong Phong mạo hiểm lắm nhỉ.”
Triệu Uyển Uyển mỉm cười, ánh mắt mải miết hướng về phía Tiểu Sư Niệm cách đó không ra, “Cũng tàm tạm.” Ít nhất không cần phải lo lắng đến chuyện scandal.
“Oa... trai đẹp, trai đẹp kìa...” Tiếng kêu của Tiểu Sư Niệm đột nhiên vang lên, không hề biết xấu hổ một chút nào.
Bình luận facebook