Ba Kiều mẹ Kiều thấy con gái không sao cũng yên lòng hơn.
Tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ không phải con cái của mình được bình an hay sao?
Có điều những tin đồn trên mạng khiến trong lòng mẹ Kiều có thành kiến rất lớn.
Bệnh viện.
Tân Nhạc sốt ruột đi qua đi lại trong phòng bệnh, cho đến khi nghe thấy tiếng thông báo của weibo liền vội vàng mở di động ra, nhìn thấy Thủy An Lạc đăng bài, đến xem cũng không buồn xem liền ấn nút chia sẻ, cho dù cô có chia sẻ cũng vô dụng, người theo dõi weibo của cổ động lại cũng chưa được một trăm người.
Tân Nhạc chớp mắt nhìn Mặc Lộ Túc, dè dặt nói: “Chuyện đó, anh có thể chia sẻ một bài viết hộ em được không?”
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt e dè của cô.
Tân Nhạc mím môi, lần này cũng không hề tránh né.
“Vì bạn bè, em đúng là...” Mặc Lộ Tác định nói gì đó, lại không nói ra nữa. Cô gái luôn tránh né ánh mắt của anh, hôm nay vì Kiểu Nhã Nguyễn lại không hề trốn tránh, cảm giác này thật là chua xót.
“Gì kia?” Tân Nhạc sửng sốt một chút, cô làm sao chứ?
Mặc Lộ Túc không trả lời cô mà cầm di động ra gửi một tin nhắn cho phòng quan hệ công chứng của Mặc Thị, bảo bọn họ phối hợp với Sở Thị.
Vậy nên mới có chuyện tại sao bài đăng của Thủy An Lạc lại được Sở Thị và Mặc Thị chia sẻ lại. Tân Nhạc không hề biết chuyện này, cô chỉ biết là Mặc Lộ Túc đã từ chối đề nghị của cô thôi.
Tân Nhạc có chút mất mát, quay lại ngồi xuống giường, lúc này mới nghiêm túc đọc xem Thủy An Lạc viết gì.
Mặc Lộ Túc không bỏ qua vẻ hụt hẫng trong mắt cô, cùng lúc đó cũng dâng lên một cơn tức giận, cô ấy không tin anh đến như vậy sao?
Nghĩ thế, Mặc Lộ Túc cũng lười giải thích, đặt di động xuống định đi ngủ, nếu không sẽ bị cô nàng tự ti này làm cho tức chết mát.
Tân Nhạc thấy anh nằm xuống, cũng không mở miệng mà tiếp tục xem weibo, xem khoảng một tiếng, chiến trường đã lên đến đỉnh điểm.
Fan của Phong Phong nhìn thấy bài đăng của Thủy An Lạc như tìm được vũ khí, bắt đầu công kích đám người chửi rủa Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn.
Tân Nhạc thấy thật là náo nhiệt, giới giải trí quả là một nơi khói lửa mù mịt.
Những cư dân mạng và anh hùng bàn phím này vô công rổi nghề cả hay sao? Sao có thể rảnh rỗi như vậy nhỉ?
Tân Nhạc xem một lúc lâu, sau đó mới để di động xuống nhìn về phía người đàn ông đang ngủ bên kia. Mặc Lộ Túc đang ngủ thật, có điểu chân mày vẫn nhíu chặt lại, giống như có chuyện gì đó không vui.
Nhưng anh không giúp cô, cô cũng đâu có nổi giận, sao anh lại vẫn khó chịu thế nhỉ?
Nghĩ vậy, Tân Nhạc vẫn đứng dậy đi qua đắp chăn cho anh, nhìn gần, anh thật sự rất đẹp trai.
Thôi đi, thôi đi, ai bảo cô thích người đàn ông này chứ, vẫn không nên tức giận thì hơn, dù sao có tức anh cũng chẳng dỗ cổ đầu.
Tân Nhạc nghĩ thế, tâm trạng tốt hơn mấy phần, cười tủm tỉm hôn lên trán anh, lại chậm rãi trở về giường của mình, chỉ có điều ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Mặc Lộ Túc.
Người đàn ông đã sớm hiểu rõ nhưng chưa từng gần gũi này, người đàn ông đã từng gieo hy vọng cho cô trong cơn mưa này, người đàn ông bảo thủ như một lão cán bộ này, người đàn ông không hề biết dỗ dành người khác này, quan trọng nhất là, người đàn ông có lẽ không yêu cô đến như vậy này, lại là người có thích.
“Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc.” Tân Nhạc chống tay lên gò má mình, nhìn người đàn ông nằm cách đó không xa, giống như chỉ cần gọi tên anh thôi đã là một chuyện rất hạnh phúc rồi.
Tân Nhạc ôm lấy hai má mình, cười si ngốc, không chú ý tới người đàn ông cách đó không xa đã hé mắt ra, lại từ từ nhắm lại, nhưng cặp chân mày vốn nhíu chặt giờ đã giãn ra, thậm chí khóe miệng đã hơi nhếch lên.
Bình luận facebook