Kiều Nhã Nguyễn hơi nhíu mày lại, tiếp tục ôm gối nhìn Thủy An Lạc.
“Thích mày vào lúc này phết, cảm thấy vô cùng ngầu luôn.” “Thế thì mày cứ tiếp tục sùng bái tạo đi. Chị tìm thấy chưa?” Câu cuối bỗng chuyển để tài là cô đang nói với Mân Hinh.
Cuối cùng ngón tay của Mân Hinh cũng dừng lại trên bàn phím, nhưng trên ngoài lại toát ra một sự hiếu kỳ, “Ở thành phố A, người đó ở thành phố A.”
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, thế này là kẻ thù tìm tới tận cửa luôn rồi hả?
Thủy An Lạc vỗ vỗ tay, khiến Kiểu Nhã Nguyễn và Mân Hinh đều có cảm giác “Tôi sắp xông lên đánh một trận lớn rồi đấy”, nhưng cô lại nói: “Vậy thì không còn chuyện gì của em nữa rồi nhỉ, em tới bệnh viện đi làm đây.”
Mân Hinh: “...”
Kiểu Nhã Nguyễn: “...”
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn hai người: “Làm gì thế? Người ta ở thành phố A, em ra tay cướp thể diện của anh Sở, anh ấy chả đập em ngay ấy. Biết ngay là hai người các người chẳng có ý tốt gì mà.”
Thủy An Lạc vừa dứt lời, Kiều Nhã Nguyễn đã đạp luôn có một cái, “Cút cút cút!!!”
“Ha ha ha, tao đi đây, hai người trong lũ trẻ con nhé.” Thủy An Lạc nói rồi liền đi lên nhà lấy túi của mình.
Mân Hinh vẫn giữ im lặng, nhưng cũng thừa nhận câu nói kia của Kiều Nhã Nguyễn.
Cút cút cút...
“Loại phụ nữ này sao vẫn còn sống được vậy chứ?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.
Người đi tới khúc rẽ hành lang bỗng ngoảnh lại. “Vì để nâng cao tỉ lệ sắc đẹp chung của thế giới lên đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Cô từng gặp nhiều kẻ mặt dày rồi, nhưng mặt dày tới độ này thì đúng là mới lần đầu tiên được thấy thôi.
Mân Hinh không nhịn được lắc đầu, quả nhiên, cả nhà họ Sở đều là đồ tự luyến, cô đã hoàn toàn lĩnh hội được rồi.
Thủy An Lạc nói xong vui vẻ đi làm, trên đường đi làm còn đặc biệt gọi cho Tân Nhạc một cuộc điện thoại để hỏi han tình hình của cô, nhưng lần này lại là Mặc Lộ Túc nghe máy.
“Ủa... Tân Nhạc đâu ạ?” Thủy An Lạc hỏi thẳng.
“Vẫn chưa tỉnh lại, sáng nay vừa mới lọc máu xong, sao thế?” Lúc Mặc Lộ Túc nói chuyện với Thủy An Lạc, âm thanh không khỏi nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Không có gì, em chỉ muốn hỏi Tân Nhạc xem tình hình thế nào rồi thôi.” Thủy An Lạc nói.
“Tốt lắm.” Mặc Lộ Túc nói rồi lại nhìn cô gái đang cau mày ngủ, anh biết lúc này cô vẫn còn đang cảm thấy khó chịu.
“Vậy thì tốt, ả đàn anh này, cảm ơn anh đã giúp Kiều Nhã Nguyễn nhé.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
“Đều là đàn em của anh mà.” Mặc Lộ Túc chỉ nói với cô một câu như vậy, nhưng lúc Thủy An Lạc sắp dập máy anh lại bỗng hỏi, “Lạc Lạc, anh muốn hỏi em một chuyện.”
Giọng anh có hơi căng thẳng, khiến Thủy An Lạc không khỏi cảm thấy tò mò hơn, “Ừ anh hỏi đi.”
“Ngoài mấy món nướng ra, Tân Nhạc còn thích ăn gì nữa không?” Lần này anh không hề giấu giếm nữa mà hỏi thẳng ra luôn, “Hay cô ấy có thích gì không?”
“Hả?” Lần này người ngẩn ra lại là Thủy An Lạc, lão cán bộ nở hoa rồi hả? Tính chủ động ra tay rồi à?
Mặc Lộ Túc nghe thấy âm thanh đó, nghĩ tới việc mối quan hệ giữa hai cô ấy với Tân Nhạc cũng chỉ mới tốt lên hai năm trở lại đây, chắc cũng không biết được nên lại nói luôn: “Không có gì, anh chỉ...”
“Em biết em biết, anh à cái này thì em phải biết chứ.” Thủy An Lạc sung sướng nói, hiếm lắm mới có dịp thấy đàn anh của cô chịu thông suốt thế này mà, “Tân Nhạc thích ăn ở một quán ăn Tứ Xuyên gần trường em, còn nữa, cô ấy rất thích công viên trò
chơi, nhưng có mấy trò cô ấy lại chẳng dám chơi.”
Thủy An Lạc ba la la la nói một tràng. Mặc Lộ Túc thầm nhớ kỹ, chỉ cảm thấy cô gái này sao toàn thích mấy thứ lũ trẻ con thích, trước đây trong trưởng thành, chín chắn như vậy quả nhiên đều là giả vờ cả.
Bình luận facebook