Mặc Lặc Lộ Túc chăm chú nhìn cô, có suy nghĩ là lần này dù có thế nào anh cũng sẽ không rụt cổ lại nữa.
“Tân Nhạc càng thấy tò mò hơn, “Tìm đồ ăn, hồi đó em nhanh bị đói lắm.” Tân Nhạc nói xong lại thấy hơi xấu hổ.
Mặc Lộ Túc nghe thấy vậy lại càng nắm chặt lấy tay cô hơn, trầm giọng nói, “Tại sao lại không gọi anh dậy.” Tân Nhạc càng nghe càng thấy tò mò, người đàn ông này phát điên cái gì vậy?
Thật ra hồi đó cô cũng từng thử gọi anh một lần, nhưng Mặc Lộ Túc lại nói là nửa đêm nửa hôm cô còn ồn ào cái gì, thế nên sau đó cô không gọi anh dậy nữa.
Có điều Tân Nhạc nghĩ chắc anh cũng quên mất chuyện này rồi.
“Em, em có thể tự làm được mà, gọi anh dậy làm gì?” Tân Nhạc nói rồi khẽ đẩy tay anh ra, không nhịn được lại nằm xuống. Một Mặc Lộ Túc thế này kỳ lạ đến mức khiến cô không biết phải ứng đối lại thế nào nữa.
Mặc Lộ Túc nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn bóng lưng cô, cuối cùng thở dài đánh thượt rồi đứng dậy đi về giường của mình,
“Chiều nay Lạc Lạc có gọi điện tới, chuyện của Kiều Nhà Nguyễn cũng sắp xử lý xong rồi.” Mặc Lộ Túc nhìn trần nhà nói. “Ừ.” Tân Nhạc đáp lại một tiếng, nhưng trong lòng thì vẫn đầy thắc mắc, rốt cuộc thì người đàn ông này hôm nay chịu phải đả kích gì vậy.
“Tâm Nhạc.”
“Dạ?” Tân Nhạc nhíu mày, sao hôm nay anh ấy lại nói nhiều như vậy?
Hình như nghe ra sự hiếu kỳ trong giọng nói của cô, Mặc Lộ Túc lại nhắm mắt lại, “Ngủ đi, mai là ngày cuối cùng rồi.”
Tân Nhạc: “...”
Cô quay người lại nhìn người đàn ông đang nằm cách đó không xa, lại nhíu này, “Mặc Lộ Túc, có phải anh có gì muốn nói không?”
“Ngủ đi, sau này rồi nói sau.” Mặc Lộ Túc nói nhưng không hề mở mắt ra.
Tân Nhạc bĩu môi rồi cũng nằm thẳng người lại. Cô không biết Mặc Lộ Túc đã ngủ chưa, chỉ tự lẩm bẩm, “Phụ nữ mang thai thì có nhiều tật lắm, em cũng không khống chế được. Có hôm tối rồi em bỗng muốn ăn món cá cay ở quán Tứ Xuyên gần trường, em liền bật dậy nửa đêm nửa hôm bò tới trước cổng trường, nhưng đến nơi rồi mới biết người ta có mở cửa đầu. Lúc đó em cảm thấy mình rất ngốc, cứ ngồi trước cửa tới tận tảm giờ sáng. Tới lúc người ta mở cửa thì em lại chẳng muốn ăn nữa.”
Mặc Lộ Túc từ từ mở mắt ra.
“Còn có một lần anh đi công tác không có nhà, tối em có mỗi một mình không ngủ được nên liền xuống nhà đi dạo, đi mãi đi mãi đến mức lạc cả đường. Lần đó đúng là ngu người luôn, nửa đêm xung quanh chẳng có ai, cuối cùng em phải vào đồn công an, đúng là mất mặt chết đi được.”
Tân Nhạc kể rồi lại nhìn Mặc Lộ Túc, “Thật ra anh cứ nhìn mà xem, có một mình cũng đâu có sao đâu, cho nên em không biết hôm nay anh nghe thấy cái gì cũng đừng để ý nhé.”
Cơ thể Mặc Lộ Túc trở nên căng cứng, lúc anh nhìn về phía cô thì cô đã nhắm mắt lại rồi.
Cô cảm thấy anh nghe thấy những vấn đề về thời kỳ mang thai, sợ anh cảm thấy tự trách nên mới nói với anh những điều này sao?
Một mình cũng có sao đâu?
Nhưng những lời này lại khiến Mặc Lộ Túc ngoài cảm thấy chua xót ra còn thấy thương cô nữa.
Nghĩ tới cảnh cổ ngồi một mình trước cửa hàng của người ta cả đêm, nghĩ tới việc có một mình chạy tới đồn cảnh sát để hỏi đường cũng không nghĩ tới việc gọi điện thoại cho anh, tất cả đều vì anh không đáng để có tin sao.
Cho nên cô thà một mình chịu đựng tất cả những điều này cũng không chịu nói cho anh biết à.
Tân Nhạc ngủ rồi, nhưng Mặc Lộ Túc lại không ngủ được nữa, anh thức trắng đêm nhìn cô như thế.
Tình yêu không có nghĩa là phải trả giá, tiếc là cô lại không hề hiểu được điều đó.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook