Tân Nhạc chậm chạp lấy quần của anh tới. Trước nay Mặc Lộ Túc chỉ mặc một chiếc quần vào mùa đông. Nhưng có Tân Nhạc ở đây rồi, Mặc Lộ Túc không tránh được vận hạn phải mặc thêm quần giữ ấm.
Tuy rằng người phụ nữ này không phải mẹ anh, nhưng cô ấy vẫn thấy anh cần phải mặc quần giữ ấm.
Đây là “vợ cậu đã ép cậu mặc quần giữ ấm chưa?” - Phiên bản nâng cấp của “mẹ cậu đã ép cậu mặc quần giữ ấm chưa?” đấy hả?
Trong suốt quá trình, dù cô không dám ngước mắt nhìn lên trên, nhưng mặt cô vẫn cứ đỏ mãi. Cô sợ nhìn thấy thứ mình không nên thấy.
Từ đầu đến cuối, Mặc Lộ Túc vẫn chăm chú quan sát từng động tác của cô. Anh chỉ muốn nói, người vợ này là sự đáng yêu mà trước nay anh không hề phát hiện ra.
Khó khăn lắm mới thay xong quần áo cho anh, Tân Nhạc vội vàng quay người đi tìm xe lăn. Mặc Lộ Túc đưa tay ra giữ lấy cánh tay cô, kéo cô quay lại, quả nhiên, anh nhìn thấy gương mặt đỏ lừ của cô.
“Em đỏ mặt cái gì thế?” Mặc Lộ Túc đã biết rõ mà còn cố ý hỏi.
Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ không thể tin nổi, người đàn ông này sao lại trở nên xấu xa như vậy nhỉ?
Mặc Lộ Túc siết tay lại, kéo Tân Nhạc, vô thức cúi người xuống. Khi Tân Nhạc tới gần anh, Mặc Lộ Túc trực tiếp đặt một nụ hôn lên môi cô, không giống với nụ hôn khi cô uống thuốc lúc trước, nụ hôn lần này mang tính tranh đoạt rất rõ ràng.
Động tác vội vàng của anh thậm chí còn làm khóe môi cô đau. Tân Nhạc trừng mắt với vẻ không thể tin nổi, nhưng người đàn ông ấy đã đưa tay lên che mắt cô bằng vẻ không kiên nhẫn.
Ánh mắt này khiến anh không chịu nổi, chỉ tiếc rằng cơ thể anh không cho phép, cơ thể cô lại càng không cho phép.
Nụ hôn này kết thúc trong hơi thở hổn hển của Tân Nhạc, Mặc Lộ Túc cúi đầu cụng trán mình vào trán cô, khàn giọng nói, “Sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy.”
Sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy?
Tân Nhạc vô thức cúi đầu nhìn xuống, sau cùng khóe miệng cô co giật. Người đàn ông này có phải Mặc Lộ Túc lạnh lùng kia không?
Anh đang đùa giỡn với cô đấy hả.
“Em, em đi tìm xe lăn.” Tân Nhạc lắp ba lắp bắp, xoay người chạy mất, thậm chí lúc mới chạy, chân phải suýt nữa xoắn vào chân trái.
Mặc Lộ Túc giật mình, đang định đứng lên đỡ cô, không ngờ Tân Nhạc đã đứng vững được, không buồn quay đầu lại, toàn thân sượng sùng chạy mất tăm.
Bàn tay của Mặc Lộ Túc khựng lại giữa không trung, dở khóc dở cười. Anh nhìn theo bóng dáng đang chạy đi bằng tốc độ tên lửa của cô, đúng là một cô gái dễ xấu hổ.
Tân Nhạc đẩy xe lăn về, mặt vẫn hơi đỏ, nhưng Mặc Lộ Túc lại từ chối ngồi xe lăn, “Anh vẫn chưa tàn tật, đi vài bước chân không thành vấn đề.” Anh nói xong để Tân Nhạc đỡ mình đi ra ngoài.
Tân Nhạc nhíu mày, “Anh cứ như thế sẽ đụng tới vết thương đấy.” Tân Nhạc nói thế nhưng vẫn bước tới làm giá đỡ cho anh, gần như sức lực toàn thân anh đều dời tới cơ thể cô.
“Anh tự biết chừng mực.” Mặc Lộ Túc ôm cô gái chỉ cao tới cằm mình ra ngoài. Anh không nỡ dồn quá nhiều trọng lượng cơ thể mình lên người cô. Dù sao cô cũng chỉ bé xíu như vậy, anh sợ mình không cẩn thận đè phải cô.
Xe của Mặc Lộ Túc ở ngay bên ngoài, Tân Nhạc đỡ anh lên xe rồi vòng qua ghế lái, “Rốt cuộc là đi đâu vậy? Gọi đồ ăn bên ngoài về cũng được mà.”
Mặc Lộ Túc liếc nhìn cô, “Lái xe đi, tới trường.”
Tân Nhạc bĩu môi, ừm một tiếng, sau đó khởi động xe, “Tới nhà ăn hả? Giờ này chỉ có nhà ăn số Một mở cửa thôi. Nhà ăn số Hai và nhà ăn số Ba phải đợi tới khi chính thức vào học mới mở.” Tân Nhạc tưởng rằng anh muốn ăn đồ ăn trong trường, cho nên không nhịn được mà nói, “Mà chúng ta không có phiếu ăn cơm, lúc tốt nghiệp đã thu hết lại rồi.” Tân Nhạc nhắc nhở.
Bình luận facebook