Kiều Nhã Nguyễn hơi nhướng mày, “Chuyện tình cảm ai mà nói chính xác được, nếu không gỡ ra được thì đó là một nút thắt chết.”
Thủy An Lạc đồng ý với câu nói này của Kiều Nhã Nguyễn, nếu như không thông suốt được, không ai giúp nổi họ, một người toàn tâm toàn ý chăm sóc con cái, một người toàn tâm toàn ý thay chị gái chăm sóc cháu mình.
“Cho nên tôi mong là mọi người có thể hiểu rằng, tôi và vợ tôi kết hôn hoàn toàn vì tôi yêu cô ấy. Tôi nghĩ trên thế giới này không có ai yêu cô ấy nhiều hơn tôi, cho dù có phải giải nghệ vì cô ấy tôi cũng không có gì hối tiếc cả.”
Giọng nói của Phong Phong lại vang lên rõ mồn một. Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn với vẻ kinh hoảng, “Chậc chậc chậc, cho dù vì cô ấy mà giải nghệ, tôi cũng không nuối tiếc. Ảnh đế tỏ tình với mày trước cả thế giới nhé.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Kiều Nhã Nguyễn không nói gì, nhưng nụ cười ở khóe miệng đã bán đứng cảm nhận của cô ấy ngay lúc này.
Đây là cảm giác hạnh phúc sao?
Còn gì hạnh phúc hơn có một người đàn ông tỏ tình với mình trước cả thế giới nữa chứ?
Kiều Nhã Nguyễn lái xe về Thấm Tâm Viên. Thủy An Lạc híp mắt cười cười, “Mau xuống xe đi xem tin tức đi, có một người đàn ông giải nghệ vì mày kìa.”
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu trừng mắt nhìn cô, sau đó mới nói, “Cút đi, cút đi, người đàn ông của mày làm mấy chuyện như này còn ít chắc?”
“Ít chứ, được mỗi một lần, còn bị ép buộc mới làm chứ.” Thủy An Lạc nói rất hùng hồn.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Đây là một ví dụ vô cùng tiêu biểu của sự vô ơn.
“Nhưng tao có đồng ý cho anh ấy giải nghệ đâu, dù sao thì... mày biết đấy, lương của tao một tháng có hơn tám nghìn tệ thôi. Tính cả lần trước được tăng lương cũng không nổi mười nghìn. Tao không nuôi nổi người đàn ông không chịu mặc quần áo có giá dưới sáu con số đó đâu.” Kiều Nhã Nguyễn nói như thể đương nhiên lắm, nhưng thực ra là vì cô từng thấy Phong Phong khi đóng phim khá nhiều lần. Anh thực sự yêu thích công việc ấy. Nếu đã như vậy, cô dựa vào cái gì mà cướp mất sở thích của anh.
Nhưng tất nhiên, cô sẽ không nói những câu này với Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc ôm cô đi vào, “Lẽ nào người đàn ông của mày không sánh được với một bộ vest hả?”
“Ha ha ha, là một bộ vest đắt trợn mắt đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cười cười, đi cùng Thủy An Lạc vào phòng.
***
Tại buổi họp báo.
“Vậy anh Phong cảm thấy chuyện này do một mình đạo diễn Jack Tông bày trò sao? Tin tức về anh và cô Phong hoàn toàn vô căn cứ.” Người đặt câu hỏi là một phóng viên của Sở Thị, ông chủ của họ đã dặn rồi, kiểu gì cũng phải có người dẫn dắt chủ đề này.
Mà hiển nhiên, ở thành phố A này, không ai có lá gan to tơi mức dám đắc tội với Jack Tông, tất nhiên, trừ Sở Ninh Dực.
Cho nên, người của anh cũng dám làm như thế.
“Chuyện này không phải do tôi cảm thấy, mà thực tế là như vậy. Về nguyên nhân tại sao ông Jack Tông lại làm vậy, tôi nghĩ chúng ta không nên nói về phần rộng hơn của nó. Dù sao tôi quay phim một cách trung thực, không dính dáng gì tới vấn đề quốc tế. Nhưng từ phương diện hẹp hơn, đạo diễn Jack Tông và tôi thực sự có chút quan hệ. Như mọi người cũng biết, mấy bộ phim mà tôi giành giải thưởng đều là tác phẩm của đạo diễn Jack Tông. Đối với tôi mà nói, ông ấy thực sự là một ân sư. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ vứt bỏ hết nguyên tắc làm người của mình để phục tùng ông ấy. Rất nhiều người tò mò rằng tại sao tôi đột nhiên quay về thành phố A ngay giữa lúc sự nghiệp phát triển rất tốt ở Hollywood, đó là vì tôi từ chối trở thành... tình nhân của ông ấy.”
Phong Phong vừa dứt lại, cả hội trường liền im phăng phắc.
Khoảnh khắc im lặng đó cứ như đã được bàn bạc từ trước, đến cả tiếng hít thở cũng bị đè nén, bởi vì tin tức này có tính chất bùng nổ như một quả bom vậy.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook