Thủy An Lạc hơi nhíu mày: “Vậy mẹ cũng có thể bế anh con mà, con như thế thật là vô lý.”
“Con trai mà còn cần mẹ bế, thật là mất mặt.” Giọng điệu của Bánh Bao Đậu càng tỏ ra đương nhiên.
Thủy An Lạc: “...”
Con giỏi lắm con gái, con không sợ đắc tội với anh trai con sao?
Bánh Bao Rau lạnh lùng nhìn cô em gái của mình không nói gì, dù sao cái chuyện đối phó với em gái như vậy thì tuyệt đối nhóc sẽ không làm, cũng không nhỏ nhen đến mức như vậy.
Dẫu sao nhóc cũng chỉ có một cô em gái thôi, phải thương yêu chứ.
Còn về cái con nhỏ Tiểu Bất Điểm kia, thôi bỏ đi, chẳng có chỗ nào đáng để người ta thương yêu cả.
Tin tức về buổi họp báo đã tiến vào giai đoạn nóng bỏng tay, Sở Ninh Dực cho người tung ra một vài đoạn video, mặc dù đã qua xử lý nhưng người xem vẫn có thể thấy rõ người bên trong là ai, trọng điểm là trong video có mặt của hai người đàn ông, hơn nữa trong mỗi đoạn video thì nhân vật nam chính đều là một người, bên cạnh đó là một nam chính khác nữa, đã thế cũng đã quen mặt trên sóng truyền hình, ví dụ như vai nam chính của một bộ phim lớn cách đây không lâu. Nghe nói là vốn bộ phim đó dự kiến để Phong Phong làm vai chính, thế nhưng nửa đường lại thay người nên người kia dựa vào bộ phim này mà lấy được giải thưởng Oscar.
Chậc chậc chậc chậc, thế cho nên...
Chuyện đến bước đường này đã xen lẫn rất nhiều điều khác trong đó nữa rồi.
Cuối cùng có phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi với Jack đang tím bầm cả mặt: “Ngài Jack Tông, xin hỏi những gì trong đoạn video đó đều là thật sao?”
Nơi này có rất nhiều nhà báo quốc tế đang truyền thông tin để chứng minh cho những ngôi sao của mình, thậm chí còn có người yêu cầu lời giải thích từ phía Sở Thị, thế nhưng không đến nửa tiếng sau thì giới truyền thông quốc tế cũng trở nên yên tĩnh, chẳng qua là đang làm ra những hình phạt tương ứng với diên viên mà thôi.
Sở Ninh Dực vắt chéo hai chân mình rồi nhìn di động đang cầm trong tay, trên đó là tin nhắn vừa mới được gửi tới, nói là chuyện đã được giải quyết xong xuôi, chắc là nói đến chuyện xử lý tin tức này.
[Lạc Hiên: Lần này cậu chơi lớn quá đấy. Sau vụ này tôi nghĩ Sở Thị có hoành hành trên trường quốc tế thì cũng chẳng ai dám nói gì đâu. Tất nhiên là có lẽ bọn họ sẽ chỉ dám âm thầm tức giận trong lòng thôi.]
Chơi lớn sao?
Nếu không phải do gã đàn ông kia tự dưng chọc phải anh thì anh cũng đâu cần phải làm lớn đến vậy.
[Lạc Hiên: Nhưng mà thật ra tôi rất tò mò. sao cậu lại nắm được thóp của nhiều người vậy? Hơn nữa còn tin chắc bọn họ sẽ vì thế mà buông tha cho cái cây lắc ra tiền này.]
[Sở Ninh Dực: Khi nào anh biết được thì anh có thể ngồi được vào vị trí của tôi rồi.]
[Lạc Hiên: Cậu đang đắc ý đấy hả?]
[Sở Ninh Dực: Anh có thể coi đây như một loại tự tin, ví dụ như tôi biết anh có một bí mật liên quan tới một cô bé ba tuổi!]
[Lạc Hiên: Chết...]
Sở Ninh Dực cất di động đi, khóe miệng của anh khẽ cong lên, một khi chuyện này được giải quyết thì chuyện của em họ anh đã không thể tiếp tục giấu Giếm nữa, sao anh cứ bận bịu thế nhỉ?
[Lạc Hiên: Tốt nhất là cậu đừng có làm cái gì hết, nếu không tôi cũng không chắc mình sẽ làm ra cái gì đâu!]
Sở Ninh Dực không trả lời mà vẫn chăm chú nhìn động tĩnh bên ngoài, xem Jack Tông đối mặt với tất cả những màn biểu diễn đặc sắc này.
Mãi cho nên khi người bên ngoài sắp bị ép đến phát điên, Sở Ninh Dực mới nhắn tin trả lời Lạc Hiên.
[Sở Ninh Dực: Trên thế giới này lúc nào cũng chỉ thiếu người dám làm thôi. Dù sao thì kẻ không dám làm vẫn còn nhiều như thế cơ mà, ví dụ như anh chẳng hạn.]
Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó nói với giám đốc đang đứng bên cạnh: “Tôi đi trước, chuyện này tới đây coi như là đã xong. À phải rồi, cuối cùng đừng nên quên tấm hình tôi đưa ông, nhìn cũng không tệ lắm đâu, có lẽ ngài Lạc Vân nhìn thấy sẽ rất vui đấy.”
Bình luận facebook