Vậy nên sau khi ăn cơm tối xong, Thủy An Lạc quả quyết ngồi trên sofa chờ xem tivi.
Bánh Bao Rau ngoại trừ bày tỏ sự khinh bỉ đối với niềm yêu thích phim truyền hình cẩu huyết của mẹ mình thì cũng không biểu đạt được suy nghĩ nào khác, vậy nên lúc này nhóc chỉ có thể theo mẹ cùng xem phim truyền hình lúc tám giờ đầy máu chó này.
Tiểu Bất Điểm cứ luôn miệng hỏi ba tôi đẹp trai không, đẹp trai không.
Bánh Bao Rau dứt khoát đưa tay bịt kín cái miệng nhỏ nhắn của bé con lại rồi tức giận nói: “Giữ im lặng.”
Tiểu Bất Điểm giãy giụa một hồi, cuối cùng Bánh Bao Rau không chịu nổi nữa mà túm Tiểu Bất Điểm ôm vào trong lòng, khống chế tay chân nho nhỏ của bé con, nói: “Giữ im lặng!”
“Hu hu...” Tiểu Bất Điểm tiếp tục giãy dụa.
Thủy An Lạc liếc mắt nhìn sang, con trai à, ba nuôi của con mà nhìn thấy cảnh này thì có khi lại liều mạng với con đấy.
Dáng vẻ này rõ ràng là dáng đang ôm vợ nhà mình mà, chậc chậc, quả nhiên chuyện gì của con trai cô cũng không cần lo lắng. Ngay cả chuyện trọng đại như tìm vợ mà thằng bé này cũng không cần cô lo lắng cơ mà, như vậy tốt lắm, thực sự rất tốt.
Nhưng mà con trai lớn của cô lại chạy sang nhà người ta là sao đây? Thế này là muốn ở rể hay như nào?
Thủy An Lạc liếc mắt nhìn con gái mình đang quỳ rạp trên mặt đất chẳng biết đang vẽ rồng hay vẽ thỏ. Sao đứa bé này lại chẳng sốt ruột gì thế nhỉ? Hai anh trai của con đều đã tìm được chị dâu cho con rồi đấy.
Bánh Bao Đậu bị ánh mắt của mẹ mình dọa sợ đến mức phải ngẩng đầu lên, sau đó chớp chớp mắt nhìn: Mẹ nhìn gì thế?
Thủy An Lạc: Nhìn con đấy thì sao?
Bánh Bao Đậu: Được rồi, cũng chẳng sao, mẹ cứ nhìn tiếp đi!
Bánh Bao Đậu với mẹ mình mắt đối mắt một hồi rồi quyết định chịu thua, sau đó bé lại cúi đầu tiếp tục chọn xem mình muốn vẽ cái gì.
Thím Vu sắp xếp quần áo ngày mai mặc cho Bánh Bao Rau và Tiểu Bất Điểm, tổng cộng có hai đôi phù dâu phù rể nhí. Tiểu Miên Miên với Tiểu Bảo Bối là phù dâu phù rể lo chuyện chính. Tiểu Bất Điểm phụ trách phần đáng yêu. Bánh Bao Rau phụ trách việc không để vợ nhỏ nhà mình từ đáng yêu biến thành “đáng ngu“.
Tiểu Miên Miên mặc áo cưới nhỏ chạy tới. Tiểu Bảo Bối vẫn còn ở phía sau hô chạy chậm thôi, trái tim nhỏ bé của nhóc sắp nát luôn rồi.
“Cô ơi nhìn xem Miên Miên có xinh không?” Tiểu Miên Miên cười tủm tỉm khoe váy mới với Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn con trai mình. Tiểu Bảo Bối bày tỏ nhóc thật sự hết cách rồi, căn bản là đuổi theo không kịp.
Thủy An Lạc đưa tay kéo Tiểu Miên Miên ngồi xuống bên cạnh mình nhưng không ôm bé vào lòng. Cô phát hiện Bánh Bao Đậu đã dùng tốc độ tên lửa liếc mắt qua đây. Con bé này có tính chiếm hữu rất mạnh, ngay cả cô muốn ôm Tiểu Bất Điểm cũng không được.
“Miên Miên của chúng ta xinh thật đấy.” Thủy An Lạc nói rồi bới tóc của bé con lên búi thành một cái bánh bao nhỏ trên đầu. Bánh Bao Đậu quả quyết chạy lên lầu, lúc chạy xuống đã cầm theo kẹp tóc và chun buộc tóc mà Sở Ninh Dực mua cho bé.
Ngoại trừ việc nhất quyết không chịu nhường mẹ thì đối với những thứ khác bé con vẫn rất hào phòng.
Thủy An Lạc cầm cái chun hình nơ giúp Tiểu Miên Miên buộc cố định tóc lại: “Nào, nhìn thử xem Tiểu Miên Miên của chúng ta có xinh đẹp không nào?”
“Con cũng muốn, mẹ nuôi ơi con cũng muốn!” Tiểu Bất Điểm lồm cồm bò khỏi người Bánh Bao Rau rồi bò đến bên cạnh Thủy An Lạc, muốn Thủy An Lạc buộc tóc cho bé.
Thủy An Lạc: “...”
Làm gì có cái gì mà con không muốn đâu.
Bánh Bao Rau cũng không có ý kiến gì về chuyện này cả, chỉ cần không phải đối mặt với ông ba lẳng lơ kia của Tiểu Bất Điểm thì nhóc đều có thể chấp nhận được hết.
Kết quả là thời gian coi phim của Thủy An Lạc biến thành thời gian chải tóc cho đám nhỏ, đợi đến lúc chải tóc xong cho ba đứa thì bộ phim cũng đã gần đi đến hồi kết rồi.
Thế cho nên cô còn chưa kịp xem gì thì phim đã sắp hết rồi.
Bình luận facebook