Các phù rể tó ý cậu có thể tiếp tục coi chúng tôi là giả, dù sao cũng có hai người định ký hợp đồng với bên điện ảnh của Sở Thị, sao dám đắc tội với vợ của Tổng giám đốc được, còn một người rõ ràng là bị kéo tới đây.
Thủy An Lạc lấy một tờ giấy in trên mặt bàn lên, “Không nhiều, đây là ba mươi điều sau hôn nhân, đọc xong chúng tôi tuyệt đối sẽ thả người.”
“Đọc cái gì mà đọc, từ nay về sau, chỉ cần bất cứ thứ gì hay việc gì liên quan tới Phong Phong tôi thì đều sẽ là của cô ấy hết.” Phong Phong ngang ngược tuyên bố, khiến mấy người phụ nữ trong phòng đều ngẩn cả ra, thậm chí còn quên luôn cả việc chặn anh lại, thấy anh đã chui vào trong rồi.
Sở Ninh Dực đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, ôm lấy hông cô nói: “Chơi vui chưa?”
“Anh chưa từng nói Thủy An Lạc là ba chữ quan trọng nhất cuộc đời anh, cũng chưa từng nói cái gì là của anh sẽ đều là của em hết.” Thủy An Lạc hầm hừ, nhìn Phong Phong bế câu dâu của mình lên, nhưng trong lòng cô thật sự cảm thấy rất vui vì họ.
Phong Phong quỳ xuống cạnh giường, bế Kiều Nhã Nguyễn lên, lại bị Triệu Uyển Uyển nhẹ nhàng nhắc nhở còn phải tìm giày của cô dâu nữa, phải tìm được rồi đi vào cho cô dâu rồi mới được bế cô dâu đi.
Phong Phong nhíu mày, sao lại có nhiều lễ nghi quá vậy.
Triệu Uyển Uyển muốn chỉ chỗ để giày cho anh nhưng lại bị em họ kéo lại, “Chị Uyển Uyển, chị không được nói.”
Phong Phong cau mày, anh cũng biết rồi, dù sao thì đây cũng là phòng của anh, cho nên Phong Phong nhanh chóng lấy được chiếc giày đỏ của Kiều Nhã Nguyễn phái sau tivi ra, sau đó anh quỳ xuống cạnh giường đi giày vào cho cô.
Kiều Nhã Nguyễn cúi nhìn người đàn ông đang quỳ một chân xuống đất. Đây không phải là lần đầu tiên anh quỳ xuống trước mặt cô, nhưng lại là lần cô thấy cảm động nhất.
Phong Phong đi giày cho cô xong liền ngẩng lên nhìn cô dâu của mình.
Kiều Nhã Nguyễn trang điểm xong nhìn xinh đẹp sắc nét hơn bình thường rất nhiều, khiến anh cảm thấy phải cất giữ người này cẩn thận, không mang ra ngoài cho bất cứ ai nhìn thấy. Cô mặc chiếc váy cưới trắng tôn lên vóc dáng yêu kiều, khiến Phong Phong rung động không thôi.
Phong Phong nửa quỳ xuống giường, hơi dùng lực bế luôn cô lên, “Đi thôi nào cô Phong.”
Phong Phong bế Kiều Nhã Nguyễn xuống nhà, phù dâu phù rể cũng tự động đi theo, hội Thủy An Lạc có thể tới thẳng khách sạn chờ, không cần phải tiếp tục đi theo nữa.
Ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn ở dưới lầu xem như để tiễn con gái đi.
Dì Ba của Kiều Nhã Nguyễn bưng một bát cháo đậu táo đỏ tới lúc hai người quỳ xuống trước mặt ba mẹ, “Sớm sinh quý tử, cả nhà viên mãn, gắn bó như keo sơn nhé.”
Kiều Nhã Nguyễn giật giật khóe miệng, cái này ăn được không vậy?
Phong Phong cười nhận lấy, “Cháu cảm ơn dì Ba.” Phong Phong nói rồi đút cho Kiều Nhã Nguyễn trước, “Quý tử thì thôi không cần, chúng ta có Tiểu Bất Điểm là đủ rồi, vậy là cả nhà viên mãn, gắn bó như keo sơn nhé.”
Kiều Nhã Nguyễn như bị nhấn chìm trong ánh mắt của anh, cho nên cũng không nghĩ gì mà hát miệng ra ăn luôn.
Nhưng sau khi nuốt xuống rồi, Kiều Nhã Nguyễn lại muốn phát điên lên. Dì Ba cô cho bao nhiêu đường vào đây thế!
Phong Phong nhìn dáng vẻ của Kiều Nhã Nguyễn xong liền không đút cho cô nữa mà tự bưng lên uống hết, không buồn nhíu mày lấy một cái.
Dì Ba cười nhận lấy bát, lại khẽ thì thầm vào tai mẹ Kiều một câu: “Cậu con rể này của chị được đấy.”
Mẹ Kiều chỉ cười không nói, thật ra bà cũng đã chấp nhận Phong Phong rồi, đặc biệt là sau chuyện lần này.
Dì Hai cũng bưng một bát bánh trôi tới, “Nào nào nào, đời người đủ vị, chua ngọt đắng cay mặn, mỗi cái phải ăn một miếng.”
“Vẫn còn ạ?”
Kiều Nhã Nguyễn ngạc nhiên, vừa bị hành ở trên kia một chập xong, giờ lại nữa sao?
Bánh trôi vị... chua ngọt đắng cay mặn?
Dì của cô lấy đâu ra cái ý tưởng quỷ quái này vậy chứ?
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook