Quả nhiên, nuôi con trai là để nó hướng về người ngoài, nhìn dáng vẻ không đáng tin của em trai cô kìa.
Tân Nhạc và Mặc Lộ Túc quay về. Trên đường đi, Tân Nhạc còn nóng lòng muốn kiểm tra vết thương của Mặc Lộ Túc. Mặc Lộ Túc phải đảm bảo vết thương của mình thực sự không sao cả.
“Chuyện Tân Dương được cử đi học ở Đại học Thanh Hoa, em không biết à?” Sau khi lên xe, Mặc Lộ Túc hỏi cô.
Tân Nhạc chớp mắt, ban nãy hình như cô gái kia vừa khóc vừa nói với mình gì đó, tiếc rằng cô không chăm chú lắng nghe cho lắm.
“Em không biết.” Ban nãy cô thực sự không chú ý tới.
“Con trai của ông Chu kia vì chuyện Tân Dương được cử đi học ở Thanh Hoa mà hôm nay mới mâu thuẫn với thằng bé. Chuyện này anh đã nói với luật sư rồi, không sao đâu.”
Tân Nhạc dựa vào ghế, nhìn anh, “Người như Chu Bái Bì, cả khu vực này không ai không sợ lão. Em không muốn anh dây phải hạng người ti tiện này. Thà đắc tội người quân tử chứ đừng dây vào kẻ tiểu nhân.” Tân Nhạc thở dài.
“Vậy phải làm sao? Dàn xếp ổn thỏa, chắp tay dâng thứ mà đáng ra Tân Dương được hưởng cho người khác à?” Điều này Mặc Lộ Túc tuyệt đối không đồng ý.
“Nhưng dây phải hạng người này, sau này bố mẹ em ở thành phố S cũng khó mà yên ổn được, hơn nữa lỡ như lão ta tìm tới thành phố A cũng sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho anh.” Bất kể là chuyện thứ nhất hay chuyện thứ hai, cô đều không muốn nó xảy ra.
Mặc Lộ Túc đưa tay sờ đầu cô, “Hôm nay anh có thể làm như vậy vì anh chắc chắn rằng lão ta không dám quấy nhiễu anh, yên tâm đi.”
Mặc Lộ Túc nói năng rất tự tin. Khi anh tự tin có hơi hướng giống Sở Ninh Dực, cứ như thể, cả thiên hạ này là của anh vậy.
Tân Nhạc gật đầu, tạm thời cứ tin anh vậy.
Ô tô nhanh chóng dừng lại trước khu nhà của gia đình Tân Nhạc. Mặc Lộ Túc và Tân Nhạc đi lên nhà, lần này anh có thể bước vào cửa rồi.
Bày trí trong nhà Tân Nhạc và nhà của họ khá giống nhau, đều theo phong cách mà Tân Nhạc thích.
Mẹ Tân Nhạc thấy họ quay về, vội vàng nghênh đón, “Lộ Túc, chuyện thế nào rồi?”
Bấy giờ Tân Nhạc mới phát hiện ra bác trai bác gái, và cô cậu của cô đã đến đông đủ cả, chắc vì lo cho chuyện của Tân Dương. Thi đại học cũng là kỳ thi quan trọng nhất của đời người.
Còn về việc họ lo cho Tân Dương hay có suy nghĩ gì khác, Tân Nhạc không muốn truy xét nữa. Dù sao nếu suy xét quá sâu thì chuyện này vẫn tổn thương người khác.
Mặc Lộ Túc lướt mắt nhìn qua những người kia. Anh cũng biết họ có quan hệ gì, chỉ là họ không xứng với danh xưng của mình thôi.
“Mẹ, không sao đâu. Con vừa tới bệnh viện rồi, con của ông Chu không có vấn đề gì đáng ngại cả, nếu nói vết thương nghiêm trọng thì Tân Dương bị thương nghiêm trọng hơn.” Mặc Lộ Túc gọi một tiếng mẹ vô cùng thuận miệng, khiến cho mẹ của Tân Nhạc bỗng chốc hưng phấn tới một tầm cao mới.
Tân Nhạc cũng tròn mắt nhìn anh. Trước khi vào cửa anh vẫn còn gọi mẹ cô là cô cơ mà.
Tân Nhạc nhìn bác gái mình, bỗng chốc hiểu ra tại sao Mặc Lộ Túc lại nói vậy. Anh muốn giữ thể diện cho cô.
Dường như, cô đã kéo một Mặc Lộ Túc không màng chuyện nhân gian vào giữa vòng vây của họ hàng rồi, không biết anh có thấy bực mình không.
“Ai da, như thế là định kiện Chu Bái Bì đó hả? Không được đâu, sau này không thể nào sống yên ổn được.” Bác gái vội vàng mở miệng, “Cứ giải quyết ôn hòa là được rồi, không để Tân Dương phải thôi học là được.”
“Bác, Tân Dương bị người ta đánh đến nứt cả xương, làm sao có thể nói là giải quyết ôn hòa được ạ?” Tân Nhạc không vui, thì bởi người bị đánh có phải con của bà đâu.
“Đấy cũng là vì Tân Dương nhà mình đi gây sự với người ta trước.” Bác gái của Tân Nhạc cũng không vui. Bà ta cảm thấy cứ không có chuyện gì là tốt nhất, dù sao sau này họ vẫn phải sống ở đây.
Tân Nhạc rất tức giận, sao bác gái của cô có thể như vậy chứ. Nhưng khi Tân Nhạc định cất tiếng nói, cổ tay cô đã bị Mặc Lộ Túc nắm lấy.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook