Bác sĩ kia không nhìn ra cái gì, chỉ nói cho bọn họ rằng trước mắt tình trạng vẫn tốt, thế nhưng Mặc Lộ Túc lại nhìn ra được.
Anh bảo bác sĩ kia in tấm ảnh siêu âm ra, sau đó đỡ Tân Nhạc đứng dậy.
Tân Nhạc vẫn luôn chú ý vẻ mặt của Mặc Lộ Túc. Lúc anh cau mày là cô đã biết mọi chuyện không thuận lợi như bọn họ đã hy vọng rồi.
Cuộc kiểm tra kết thúc, Tân Nhạc vẫn một mực chú ý vẻ mặt giả bộ bình tĩnh của Mặc Lộ Túc, không nói một câu nào.
Tân Nhạc vẫn đi theo Mặc Lộ Túc rời khỏi bệnh viện, nhưng vẫn im lặng cúi đầu.
Cho đến khi cả hai lên xe, khi Mặc Lộ Túc đóng cánh cửa lại giống như đem thế giới bên ngoài khóa lại sau cánh cửa ấy.
Tân Nhạc ngồi ở ghế phụ gẩy gẩy ngón tay của mình, một lúc lâu sau mới nói: “Anh nói đi, em có thể tiếp nhận mà.”
Mặc Lộ Túc đưa cái túi trong tay qua cho Tân Nhạc mở ra xem, đợi sau khi cô xem xong rồi thì mới lên tiếng: “Đứa bé đã an toàn vào đến tử cung, nhưng trong quá trình phân tách, nó...”
“Bị ảnh hưởng.” Tân Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve điểm đen nho nhỏ trên tấm hình. Đứa bé này không giống những đứa trẻ khác, nó lớn hơn một chút, thậm chí còn có nhiều hơn một bộ phận nào đó.
Nước mắt của Tân Nhạc dâng lên, nhưng cô cố kìm nén để mình không bật khóc.
Mặc Lộ Túc kéo Tân Nhạc vào lòng mình rồi ôm cô thật chặt: “Khóc đi, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội mà.”
Làm sao mà anh không khó chịu được chứ, đây chính là đứa con thứ hai của anh, và nó cũng vẫn chưa kịp chào đời.
Tân Nhạc ôm chặt lấy cánh tay của anh, cắn bả vai của anh để cho bản thân không khóc lên thành tiếng. Đứa bé thứ nhất khi được bảy tháng đã rời bỏ cô mà đi, còn đứa bé này thậm chí không được tới hai tháng.
Thế nhưng dù cho khóc như thế nào đi chăng nữa thì sau khi khóc xong, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Mặc Lộ Túc nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, sau đó mới nói: “Chúng ta về thành phố A thôi, điều kiện chữa bệnh bên kia tốt hơn nhiều, nếu dẫn lưu...”
Tân Nhạc đưa tay lau nước mắt rồi nhìn ra phía bên ngoài. Trong một giây thoáng qua cô muốn nói rằng, cô muốn giữ đứa bé này lại, dù nó có tàn tật cô cũng chịu.
Thế nhưng cô không thể ích kỷ như vậy được, không thế ích kỷ để một đứa bé vừa ra đời đã có tật trong khi cô đã biết rõ điều đó từ trước như thế.
Sau khi Tân Nhạc về phòng thì lẳng lặng nằm xuống giường, chiếc giường đã được đổi thành giường đôi, là Mặc Lộ Túc bảo người thay.
Mặc Lộ Túc đứng ở cửa một hồi nhưng không đi vào, bởi vì lúc này anh chẳng thể nói gì cả.
Ba mẹ Tân nhìn phản ứng của hai người họ thì cũng lờ mờ đoán được kết quả. Ba Tân Nhạc ngồi trên sofa cúi đầu thở dài. Mẹ Tân Nhạc thì khóc nức lên: “Chúng nó vừa mới mất đứa bé kia chưa được bao lâu mà, Nhạc Nhạc nhà chúng ta đã tạo nghiệt gì thế này.”
“Được rồi, hai đứa nó còn trẻ mà, sau này sẽ có cơ hội khác thôi, em cũng không thể vì không nỡ mà để sau này được bé gặp khó khăn được đúng không.” Ba Tân Nhạc nói.
Mẹ Tân Nhạc thở dài, không tiếp tục nói gì nữa.
Ba Tân đứng dậy rồi vỗ vai Mặc Lộ Túc một cái: “Vẫn còn cơ hội khác mà, đừng quá đau lòng.”
Mặc Lộ Túc gật đầu, đáp lại một tiếng với ông.
Anh cũng biết là hai người họ còn có những cơ hội khác, thế nhưng đứa bé sau này cũng đâu phải là đứa trẻ hiện tại, cũng giống như Tiểu Thiên Tâm của bọn họ đã không thể trở về nữa vậy.
Mặc Lộ Túc ngẫm nghĩ rồi cũng chỉ có thể hụt hẫng cúi đầu.
Đến giờ cơm trưa Tân Nhạc mới đứng dậy rời giường, tâm trạng cũng khá hơn trước đó rất nhiều: “Mẹ, con đói rồi, có gì ăn không ạ?”
“Có có, con muốn ăn cái gì? Giờ mẹ nấu cho con!” Mẹ Tân thấy con gái đòi ăn vội vàng nói.
“Con...” Tân Nhạc còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cô quay đầu nhìn thì thấy ba mình đã ra mở cửa rồi.
Bình luận facebook