Tân Nhạc: “...”
Mặc Lộ Túc: “...”
Mặc Lộ Túc vội vàng đứng dậy rồi vô thức giả vờ ho nhẹ một tiếng.
Tân Nhạc cũng luống cuống lùi về sau mấy bước, thật là, sao lại mất mặt thế này chứ.
Cái thằng nhóc kia đến lúc nào chả được, sao cứ nhè đúng lúc này mà xông vào.
Tân Nhạc ôm ngực ngẩng đầu, không khéo lại thấy được lỗ tai của Mặc Lộ Túc đỏ lên.
Hóa ra Mặc Lộ Túc cũng đang xấu hổ à?
Vừa nghĩ vậy, sự xấu hổ gì gì đó của Tân Nhạc lập tức biến đâu mất. Còn chuyện gì thú vị hơn chuyện thấy Mặc Lộ Túc xấu hổ đâu cơ chứ?
Mặc Lộ Túc ho nhẹ rồi nhìn về phía Tân Nhạc: “Đi ra ăn cơm thôi! Chẳng phải em đói rồi à?”
Tuy đúng là cô đói bụng thật, thế nhưng Tân Nhạc cảm thấy lúc này việc nhìn hai cái lỗ tai của Mặc Lộ Túc đỏ lên càng quan trọng hơn.
Mặc Lộ Túc xoay người đi ra ngoài trước. Tân Nhạc toét miệng hớn hở đi theo đằng sau, chỉ là Mặc Lộ Túc vừa mới đi tới cửa thì đột nhiên xoay người lại.
Tân Nhạc: “...”
Này, trước khi xoay người thì nói trước được không, hù chết cô rồi nè?
Sau khi hai người họ ra ngoài, Tân Dương ôm vẻ mặt như đang xem kịch nhìn bọn họ. Mặc Lộ Túc quyết đoán làm như không thấy, vác theo hai cái tai đỏ bừng ngồi xuống trước bàn ăn.
Tân Nhạc ngồi xuống bên cạnh anh, tâm trạng đã khá hơn trước rất nhiều, nhiều đến mức mà ngay cả ba mẹ cô cũng nhìn ra.
Cho nên mẹ Tân cứ nhìn bọn họ suốt, quả nhiên vẫn là còn rể có cách mà, nhanh như thế mà tâm trạng đã tốt lên được rồi.
“Tân Dương! Về sau vào phòng chị nhớ phải gõ cửa.” Tân Nhạc nhàn nhạt liếc em trai mình.
Chỉ là Tân Nhạc vừa mới nói xong đã bị Mặc Lộ Túc đá chân một cái.
Một cái đá này lộ ra vẻ anh đã tức đến thở phì phò rồi.
Tân Nhạc nhỏ giọng ui chao một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc thì quả nhiên thấy tai của anh lại càng đỏ hơn nữa.
Ha ha ha ha ha ha ha ha...
Tân Nhạc cười như điên trong câm lặng, không ngờ Mặc Lộ Túc lại có một mặt đáng yêu như này đấy, nhất định là đang muốn cô cười chết đây mà.
“Do hai anh chị không chốt cửa đấy chứ, bây giờ lại trách em à?” Tân Dương lớn tiếng phản bác.
Ba mẹ Tân lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra trong nháy mắt, ánh mắt nhìn hai người họ cũng lộ ra vẻ ngọt ngào, khó xử.
Mặc Lộ Túc vẫn thản nhiên tiếp tục và cơm của mình, có trời mới biết hiện tại cả khuôn mặt anh đã sắp đỏ bừng lên rồi.
Tân Nhạc ho nhẹ một tiếng rồi trừng mắt nhìn Tân Dương.
Tân Dương tỏ vẻ vô tội, làm sao mà cậu biết được bọn họ làm cái gì ở trong đó chứ?
Giữa ban ngày ban mặt mà vội vã không kịp chờ...
Cái bầu không khí nửa ngọt ngào nửa ngột ngạt này vẫn duy trì cho đến tận lúc Mặc Lộ Túc lên tiếng.
“Hai ngày nữa con sẽ đưa Tân Nhạc về thành phố A, chuyện hôn lễ cũng xin mẹ hỗ trợ chuẩn bị một chút.” Mặc Lộ Túc mặt không đỏ tim không đập nhanh, bình tĩnh nói.
“Được, được, được...”
Người kích động, đỏ mặt đã đổi thành mẹ Tân Nhạc rồi.
Tân Nhạc: “...”
Mẹ à, mẹ đỏ mặt cái gì vậy hả?
“Được cử đi học thì chờ tới khai giảng là được rồi, còn tới trường làm gì hả?” Tân Nhạc đá đá Tân Dương, nói.
“Em của chị thích học không được à?”
“Vì ở trường có người em thích chứ gì.” Tân Nhạc chậc chậc lưỡi nói.
“Chị...” Tân Dương tự dưng cứng họng, hai má đỏ đến kỳ lạ.
“Cái thằng nhóc này, ai cho mày yêu sớm thế hả?” Mẹ Tân bùng nổ trong nháy mắt.
“Đến cái tuổi này của em ấy thì cũng không tính là yêu sớm nữa rồi ạ.”
Mặc Lộ Túc vừa mới dứt lời thì cả nhà lập tức yên tĩnh lại.
Tân Dương: “...”
Anh rể à! Chẳng phải em chỉ phá hoại chuyện tốt của anh thôi sao? Anh đâu cần thiết phải cho em một đao như thế chứ! Em mới mười bảy, còn chưa được mười tám tuổi đâu, sao có thể nói không tính là yêu sớm được? Tại sao lại không gọi là yêu sớm hả?
Mặc Lộ Túc thản nhiên ngẩng đầu, nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nói: “Cháu của con còn chưa vào nhà trẻ đã biết yêu rồi.” Người cháu mà anh nói tới chính là Bánh Bao Rau.
Bình luận facebook