Chuyện từ tận năm thứ nhất đại học thật sự quá lâu rồi.
Cho nên Tân Nhạc chỉ có thể dùng đôi mắt vô tội kia nhìn Mặc Lộ Túc: “Thẻ cơm gì cơ?”
“Không nhớ à?” Mặc Lộ Túc lộ rõ vẻ thất vọng, bởi vì suốt đường đi anh đều nghĩ về vấn đề này, thế nhưng câu trả lời của Tân Nhạc lúc này lại không thể khiến anh thấy hài lòng.
Khuôn mặt của Tân Nhạc vẫn hiện lên dấu chấm hỏi to đùng. Cô thật sự không biết anh đang nói cái gì hết?
“Không có việc gì đâu, em ăn đi.” Mặc Lộ Túc nói rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tân Nhạc cúi đầu tiếp tục ăn, sao cô lại có thể cho người khác mượn thẻ cơm được chứ.
Hơn nữa lại còn từ hồi năm nhất, cô hoàn toàn không nhớ một chút nào cả.
Ăn xong, Tân Nhạc với Mặc Lộ Túc cùng đem mấy thứ kia vào nhà tắm hủy thi diệt tích. Sau đó Mặc Lộ Túc mới rời khỏi nhà đi làm.
Tân Nhạc vẫn đang nghĩ về vấn đề thẻ cơm kia cho nên ngủ trưa cũng không được yên ổn. Cô quyết định ôm di động tìm Thủy An Lạc nói chuyện.
[Tân Nhạc: Trưa nay lúc đàn anh về nhà có hỏi tôi là có phải là hồi năm nhất đại học tôi từng cho người khác mượn thẻ cơm hay không? Đây là có chuyện gì thế?]
Tân Nhạc gửi tin nhắn xong nhưng không thấy Thủy An Lạc trả lời, có lẽ lúc này cô không online hoặc là đang bận gì đó.
Vậy nên Tân Nhạc cũng không đợi tin trả lời mà xuống giường đi sang phòng làm việc.
Quả thật Thủy An Lạc đang bận lắm, bận tới mức không có thời gian sờ đến di động, bận đánh lộn với yêu tinh.
Đợi đến lúc cô hết bận thì cũng là lúc mặt trời đã ngả về Tây, một buổi chiều nghỉ làm của cô đã bị Sở Ninh Dực cứ thế dằn vặt ở trên giường.
Sở Ninh Dực ăn uống no đủ rồi nên tâm tình cực kỳ tốt, đang đứng ở cạnh giường thong thả mặc đồ, tiện thể quay lại nhìn cô gái nào đó đang nằm trên giường giả chết.
Thủy An Lạc liếc mắt nhìn anh rồi cầm lấy di động của mình: “Làm ông chủ lớn là có thể tùy ý trốn việc à?”
“Đúng vậy, làm ông chủ lớn rồi có trốn việc cũng không ai dám trừ lương.” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên.
Thủy An Lạc gào lên một tiếng. Cô túm lấy cái gối đầu chỉ ngại không thể ụp mình tắc thở luôn cho rồi.
Sở Ninh Dực mặc quần áo tử tế rồi ngồi xuống mép giường, dứt khoát mò ai đó ra rồi kéo vào lòng mình: “Em muốn một lát nữa mới dậy hay là dậy luôn?”
“Em đau thắt lưng, anh chẳng yêu em chút nào cả!” Thủy An Lạc làm nũng.
Sở Ninh Dực ôm lấy eo của cô, nhìn cô chằm chằm rồi đưa tay đi bóp bóp cái eo của cô: “Em càng ngày càng biết đỏng đảnh rồi đấy.”
“Anh quen là được rồi.” Thủy An Lạc hừ hừ nói, sau đó cọ cọ trong lồng ngực anh để tìm một vị trí thoải mái, tiếp đến là mở di động, thấy tin nhắn do Tân Nhạc gửi đến thì đôi mắt to lập tức xoay vòng vòng.
“Nếu như năm đó Tân Nhạc tấn công nhanh một chút thì em nghĩ Tân Nhạc với đàn anh sẽ không đến mức lãng phí nhiều năm như vậy đâu.” Thủy An Lạc vừa nói vừa gõ chữ.
Sở Ninh Dực nhíu mày, anh không hề có một chút xíu thích thú nào khi Thủy An Lạc đề cập đến Mặc Lộ Túc.
[Thủy An Lạc: Nghĩ cho kỹ đi.]
[Tân Nhạc: Đến giờ cơm tối rồi đấy, bà ngủ à? Heo hả?]
[Thủy An Lạc: Heo cũng thông minh hơn bà, tức đến hộc máu mà, chặn đây, khỏi cần gặp lại!]
[Tân Nhạc:...]
Bình luận facebook