Thủy An Lạc nấu cơm đúng trong vòng một tiếng đồng hồ, không sớm cũng không muộn hơn, một bàn ăn đơn giản với bốn món và một bát canh, cộng thêm một nồi cơm, có điều cô bỏ khá nhiều công sức để nấu được "món cơm" này và giờ nó đang được đậy lại.
Thủy An Lạc dọn bàn ăn xong, mang cơm cho thím Vu trước, sau đó mới lên gác gọi Sở Ninh Dực xuống.
Lúc này Sở Ninh Dực đang mở cuộc họp qua video call, trông vẻ mặt của anh khá là nặng nề sau khi nghe người ở đầu dây bên kia nói.
"Tôi thuê các anh tới làm việc không phải để nghe các anh nói với tôi là không thể được. Không làm được, nếu vậy tôi nghĩ các anh có thể tới phòng nhân sự lĩnh lương tháng này rồi đi luôn được rồi đấy." Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nghe thấy tiếng gõ cửa mới tháo tai nghe xuống nói, "Vào đi."
Thủy An Lạc mở cửa ra nhưng không bước vào, cô chỉ đứng dựa vào cửa nhìn anh, "Cơm nấu xong rồi."
"Ừm." Sở Ninh Dực gật đầu, không nói gì thêm với bên kia nữa mà tắt thẳng video call luôn.
Thủy An Lạc chắp hai tay sau lưng chạy theo sau anh, "Vừa rồi là nói về chuyện của Viễn Tường à?"
Sở Ninh Dực đi phía trước, thản nhiên nói: "Em vẫn chưa cầu xin tôi cơ mà."
Thủy An Lạc bĩu môi, đi theo anh xuống nhà.
Sở Ninh Dực nhìn những món ăn được bày biện trên bàn, sườn xào chua ngọt, cá kho tộ, rau củ thái chỉ xào, còn có cả mộc nhĩ trộn nữa, tất cả đều là những món ăn bình thường, nhưng lại rất hợp với khẩu vị của anh, quả nhiên cô nhóc này vẫn còn nhớ.
Sở Ninh Dực kéo ghế ra ngồi xuống nhìn Thủy An Lạc. Cô lập tức đũa cho anh. Sau đó anh lại tiếp tục nhìn cô, thức ăn thì đây rồi, nhưng còn cơm đâu?
Thủy An Lạc cười tít mắt, kéo đĩa cơm ra trước mặt anh, sau đó nói với vẻ thần thần bí bí, "Nếu như anh thích món cơm này thì làm tham mưu trưởng của tôi nhá."
"Chỉ là tham mưu trưởng thôi à?" Sở Ninh Dực nhướng mày.
Thủy An Lạc cười ngượng, cô đâu thể không biết xấu hổ mà nói "anh giúp tôi làm hết mọi thứ nhé" được.
Sở Ninh Dực nhấc cái nắp đang đậy lên, phía dưới là một đĩa cơm, nhưng cơm trong đĩa lại được làm thành hình người đang mặc quân phục.
Thủy An Lạc biết trước đây Sở Ninh Dực từng tham gia quân ngũ, có người nói, những người từng đi lính thường hay có cảm giác hoài niệm, dù đã xuất ngũ rồi cũng không buông bỏ được màu xanh của quân phục, cho nên cô mới làm cái này.
"Thế nào? Đĩa cơm này..."
Thủy An Lạc còn chưa nói hết, Sở Ninh Dực đột nhiên đứng bật dậy rồi bất thình lình giơ tay gạt toàn bộ đĩa cơm trên bàn xuống đất. Sự tàn ác toát ra từ người anh đủ để khiến Thủy An Lạc chết sững.
Thủy An Lạc phải lùi về phía sau một bước, mới không để mảnh vỡ của chiếc đĩa kia bắn vào chân mình.
Sở Ninh Dực sải bước đi thẳng ra khỏi phòng, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng lại có vẻ như sợ sẽ làm cô bị thương.
Lúc thím Vu nghe thấy động tĩnh chạy tới thì Sở Ninh Dực đã đóng sập cửa đi ra ngoài, còn Thủy An Lạc vẫn đứng ngây người bên bàn ăn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến giờ cô vẫn không rõ là đã xảy ra chuyện gì nữa?
Thím Vu đỡ cái eo của mình rồi chạy vội đến bên cạnh Thủy An Lạc, "Lại làm sao nữa thế?"
Thủy An Lạc cúi xuống nhìn đĩa cơm tan tành trên mặt đất, ngay cả đĩa sườn xào chua ngọt cũng bị liên lụy, "Cháu, cháu cũng không biết nữa."
Thím Vu vỗ nhẹ lên tay Thủy An Lạc, "Không sao, không sao, đừng sợ, nói cho thím biết chuyện này là như thế nào đi, để thím đi nói chuyện với cậu ấy hộ cô."
Thủy An Lạc vẫn lắc đầu nguầy nguậy, "Cháu chỉ làm một đĩa cơm cho anh ấy, sau đó..." Thủy An Lạc nói rồi lại nhìn ra cánh cửa đã bị đóng lại kia. Rõ ràng cô đã làm Sở Ninh Dực bị kích động, nhưng cô không biết là mình đã làm gì mà khiến anh trở nên như vậy nữa.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận facebook