Tân Nhạc ngẩng phắt lên, trong mắt là vẻ khó tin.
Một giọt nước mắt lăn dài dọc theo gò má, anh ấy nói yêu cô?
Anh ấy đã nói yêu cô rồi!
Cô luôn cho rằng, chỉ cần cô yêu anh là đủ, nhưng không ngờ rằng, cô còn có thể nghe thấy Mặc Lộ Túc nói yêu mình.
Khi nghe được rồi, cô mới biết rằng hóa ra cô vẫn luôn mong mỏi, mong mỏi một ngày nào đó sẽ có được tình yêu của anh.
Tân Nhạc ôm chặt lấy người đang ôm cô, mặc cho nước mắt rơi trên bờ vai anh.
Cuộc đời của cô, đến lúc này đây, dường như mới thực sự viên mãn.
Bầu trời bên ngoài rất xanh, tương lai của họ vẫn phải đi một quãng đường dài.
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm, bệnh viện Sở Thị.
Thủy An Lạc đang sắp xếp lại hồ sơ bệnh án của buổi sáng, và nhập dữ liệu.
Chiếc điện thoại trên bàn bỗng vang lên. Thủy An Lạc đưa tay ra cầm lên, “Vẫn còn một chút nữa, làm xong em xuống ngay, đợi em vài phút nhé.”
“Đợi bà làm gì? Tôi đây mà.” Giọng của Tân Nhạc vọng ra từ điện thoại.
Thủy An Lạc khựng lại, tiếp tục sắp xếp lại bệnh án trong tay, “Ồ, tôi cứ tưởng là anh Sở nhà tôi, giờ này là anh ấy đón tôi tan ca mà. Bà có gì muốn nói thì nói nhanh đi, đừng để anh Sở nhà tôi gọi tới mà không gọi được.”
“Tôi sắp kết hôn rồi.” Tân Nhạc nghiêm túc nói.
“Má nó chứ, chị đây gửi tiền mừng hai lần rồi đấy, biết chưa hả? Còn đòi kết hôn nữa, bà định kiếm tiền nhờ kết hôn đấy à?” Thủy An Lạc mắng một tiếng, dán thêm nhãn cho những bệnh án đã được sắp xếp xong, sau đó đứng dậy đi thay đồ.
“Lần này là thật.”
“Ồ hóa ra hai lần trước là giả hả?”
Tân Nhạc: “...”
Sống cùng với anh Sở nên bà uống nhiều nước bọt của anh ấy quá hả? Tại sao lần nào cũng gắt gỏng thế hả?
“Còn nữa, tôi quyết định bỏ đứa bé này đi.” Tân Nhạc nói thêm, nhưng giọng đã trầm hơn rất nhiều so với ban nãy.
Động tác thay quần áo của Thủy An Lạc hơi khựng lại, trong lòng cũng thấy xót xa, “Sao đột nhiên lại quyết định như vậy?”
Tân Nhạc thở dài, ngồi trên xe của Mặc Lộ Túc, cúi đầu nhìn bụng mình, “Trước kia tôi cảm thấy tôi giữ nó lại vì tình yêu của một người mẹ, nhưng hôm nay mới biết, có lẽ như thế là phạm tội trên danh nghĩa tình thương của mẹ, cho nên tôi đã quyết định rồi.”
Động tác cài cúc áo của Thủy An Lạc chậm lại. Cô cầm điện thoại bằng một tay, vừa cài cúc áo vừa nói, “Tôi đang định nói với bà, bệnh viện của tôi có một bác sĩ vừa mới đến, nói rằng ở thành phố J có một bác sĩ khoa Sản già chữa bằng Đông y rất giỏi. Tôi đang nghĩ chi bằng bảo đàn anh đưa bà đi xem, đến lúc đó hẵng nói.”
“Thật sao?” Tân Nhạc bỗng kích động.
Thủy An Lạc: “...”
“Tôi nói rồi mà, giả bộ gì chứ, tôi biết bà không nỡ. Tôi gửi địa chỉ vào điện thoại của đàn anh rồi. Bác sĩ Đông y đó trước nay chỉ bắt mạch thôi, không dùng thiết bị gì cả, dùng nguyên si những đồ dùng từ đời tổ tiên chúng ta. Hai người đi thử xem, không được nữa hẵng quyết.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cầm túi của mình đi ra ngoài, “Tôi đi đây, anh Sở nhà tôi mà gọi điện không được nữa thì tôi tèo mất.”
Tân Nhạc cười híp mắt ngắt điện thoại, nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ kích động, “Anh thấy chưa, thấy chưa?”
Mặc Lộ Túc vừa nhận được địa chỉ, thành phố J cách thành phố A không xa lắm, lái xe qua đó, nếu không phải ngày nghỉ thì chỉ cần khoảng bốn tiếng, cũng tương đương như lái xe tới thành phố S.
“Nếu không thì em đi cùng mẹ, anh vừa đến công ty, bỏ đi như thế không tốt lắm.” Tân Nhạc đột nhiên nhớ tới chuyện này nên mở lời.
Mặc Lộ Túc khởi động xe, sau đó mới nói, “Ngày mai anh có chút việc, em thu dọn một chút, ngày kia chúng ta sẽ xuất phát, anh thử liên hệ với vị giáo sư đó xem sao.”
Bình luận facebook