Ai da?
Còn có kiểu chơi này hả?
Tiểu Bất Điểm hung tợn nói một câu: “Đồ lăng nhăng.” Hừ, câu này mẹ bé hay mắng ba bé nè, lúc nào cũng khiến đám con gái lao vào.
Buổi đi học đầu tiên, Tiểu Bất Điểm cướp cơm của Bánh Bao Rau, chỉ vì cô giáo cho ít quá nên cô bé ăn không đủ no, về nhà phải nói với ba mới được.
Cho nên, tối hôm đó, Thủy An Lạc phát hiện con trai mình lại ăn đến hai bát cơm, trước kia toàn là một bát.
“Con trai, con không sao chứ?” Thủy An Lạc lo lắng hỏi.
“Con đói.” Bánh Bao Rau nói, ném cho Tiểu Bất Điểm một cái liếc sắc lẹm, ăn cơm xong liền trở về phòng.
Tiểu Bất Điểm còn đang đòi Thủy An Lạc ăn thịt, bé còn chưa ăn no đâu.
Thủy An Lạc vội vàng gắp thịt cho cô bé, nhìn con trai kiêu ngạo bước đi, lại nhìn Sở Ninh Dực.
Bánh Bao Đậu đập bàn cười khanh khách, “Bởi vì buổi trưa Tiểu Bất Điểm giành cơm trưa của anh đấy ạ.”
Thủy An Lạc: “...”
“Tiểu Bất Điểm, sao con lại giành cơm của anh?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bất Điểm đang gặm cánh gà, cầm khăn tay lau miệng cho cô bé.
“Vì cô giáo cho ít cơm quá.” Tiểu Bất Điểm nhíu cặp chân mày nhỏ xíu nói.
Thủy An Lạc: “Thế là con giành cơm của anh hả?”
Tiểu Bất Điểm chu miệng, hình như buổi chiều Bánh Bao Rau vẫn nằm rạp ra bàn không động đậy gì, lẽ nào bé thực sự đã làm sai rồi sao?
“Nhà trẻ kiểu gì vậy, ăn còn không đủ no là sao?” Sở Ninh Dực nhíu mày, rõ ràng là đang bực bội.
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn ba mình, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn: “Ba, bình thường mà nói, đó là phần ăn của một đứa trẻ bình thường.”
Ý nhóc là, cô giáo cũng không ngờ Tiểu Bất Điểm lại ăn tốt như vậy.
“Thịt thịt, thịt thịt, mẹ nuôi, con muốn ăn thịt nữa.” Tiểu Bất Điểm nói, cái tay nhỏ xíu còn định nhón lấy cái cánh gà.
“Để mẹ nuôi lấy cho, để mẹ nuôi lấy cho.”
“Mẹ đừng cho cậu ta ăn nữa, béo muốn chết.” Bánh Bao Rau đi được nửa đường bỗng quay đầu lại, ghét bỏ nói.
Tiểu Bất Điểm nhanh chóng đoạt lấy cánh gà, cắn một miếng to, lùng bùng nói: “Cậu mới béo ấy, chỉ có cậu béo thôi.”
“Mẹ, con muốn cái kia.” Bánh Bao Đậu chỉ vào đĩa tôm nói.
Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy, bóc vỏ rồi bỏ vào bát cho cô bé.
“Bao Rau, lát nữa uống sữa xong hẵng tắm nhé.” Thủy An Lạc kêu lên.
Bánh Bao Rau phất phất tay, tỏ vẻ không muốn để ý đến mẹ mình.
Thủy An Lạc: “...”
“Con trai anh ghét bỏ em kìa.”
“Chuyện quá là bình thường, tỏ ra ngạc nhiên như thế làm gì?” Ba của con trai cô nói một cách đương nhiên.
Thủy An Lạc: “...”
“Ngày mai bảo An Tam nói với bên trường học, để cho bọn trẻ ăn cơm dựa theo khẩu phần ăn ở nhà.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, đâu thể để con anh lúc nào cũng bị đói bụng được chứ.
Thủy An Lạc phát hiện, Tổng giám đốc đại nhân rất thích sai người khác làm việc.
Lúc Phong Phong quay lại Thấm Tâm Viên đã là tám giờ rưỡi. Mọi người vừa mới ăn cơm xong, anh liền ăn nốt số đồ ăn thừa. Không ai biết được, Ảnh Đế một thời về đến nhà vẫn phải ăn cơm thừa cơm cặn thế này.
“Ba vội về mà máy bay lại bị trễ giờ.” Phong Phong giải thích như vậy, bởi vì anh đã hứa là sẽ đón con gái lúc cô bé tan học, nhưng anh lại không giữ được lời hứa.
Tiểu Bất Điểm rất tiếc, nhưng bé vẫn chọn cách tha thứ cho ba. Dù sao thì ba cũng không điều khiển được máy bay mà.
“Con gái, con nghe lời như vậy khiến ba thấy rất tự trách.” Trên đường ôm con gái về, Phong Phong nói vậy.
Tiểu Bất Điểm liếc mắt một cái, “Chẳng lẽ ba muốn con mắng ba là kẻ phụ lòng mới được à?”
Phong Phong trượt chân một cái. Con gái à, từ này không thể dùng như vậy được đâu.
Bình luận facebook