Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ do dự của Tiểu Bảo Bối, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn. Anh không nói gì, nhưng động tác đó lại mang đến cho Tiểu Bảo Bối một cảm giác áp bức vô hình.
Tiểu Bảo Bối hiểu ý của Sở Ninh Dực, trong chuyện này phải biết cái nào làm cái nào bỏ, không thể ôm đồm hết được.
Nhưng Miên Miên ngốc nghếch như vậy, hễ ai tốt với cô bé là cô bé liền dính lấy, làm sao cậu yên tâm được đây?
“Kỳ thực trong tình huống đã có đáp án mà con vẫn còn rối rắm thì đến cuối cùng người khó xử vẫn chỉ là con mà thôi.” Sở Ninh Dực nói, đứng dậy bước qua đặt tay lên vai con trai, “So với chuyện ngồi đây lo nghĩ về một chuyện đã có câu trả lời, không bằng tranh thủ thời gian này đi tâm sự với Miên Miên về quyết định của con còn hơn. Miên Miên cũng không còn nhỏ nữa, đã có suy nghĩ của riêng mình. Con không thể cứ coi cô bé là trẻ con mãi được.”
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn người ba điềm đạm của mình, người đàn ông mà cậu đã lấy làm mục tiêu. Lúc nào ba cũng có thể nhìn thấu mọi vấn đề của cậu chỉ bằng cái liếc mắt.
Tiểu Bảo Bối vươn tay ôm lấy hông của Sở Ninh Dực, cái đầu nhỏ ghé sát vào người anh, “Cảm ơn ba, con biết rồi.”
Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu con trai, “Ba sẽ nói chuyện với mẹ con, con phải kiên trì với suy nghĩ của mình, ba sẽ luôn ủng hộ con.”
Có điều phía vợ anh, ngẫm thấy sẽ là một cuộc chiến căng thẳng đây.
Lúc Sở Ninh Dực ngẩng đầu vừa vặn thấy Bánh Bao Rau đang đứng ở cửa.
Trên gương mặt cậu bé không có bất cứ biểu cảm gì, hai tay nhét trong túi quần, chỉ có ánh mắt nhìn Tiểu Bảo Bối có chút phức tạp, “Mẹ bảo gọi hai người xuống ăn cơm.” Bánh Bao Rau nói xong liền xoay người đi xuống lầu.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực, “Vì sao em ấy lúc nào cũng mang cái mặt liệt như thế ba nhỉ?”
Sở Ninh Dực nhướng mày, dẫn cậu con cả đi xuống, “Chắc nó nghĩ như thế đẹp trai lắm.”
Bánh Bao Rau đi đến cầu thang liền quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ba và anh trai mình.
Nhưng hai con người đang bị nhìn kia không hề cảm thấy chột dạ, tâm trạng trái lại còn tốt hơn.
Sở Vi ăn với thím Vu ở phòng bếp, Thủy An Lạc đã nhiều lần bảo họ ăn cơm cùng nhưng thím Vu có lẽ từ nhỏ đã ở trong cung điện làm hầu gái của Công chúa Delia, cho nên vẫn còn giữ tư tưởng của thời đó, nói sao cũng không chịu ăn cơm cùng họ.
Sau khi Tiểu Bất Điểm được đón về nhà, bữa cơm trở nên yên lặng hơn rất nhiều, không còn tiếng cãi vã của trẻ con nữa.
Aiz, nhất thời Thủy An Lạc lại thấy không quen.
“Bánh Bao Rau, dạo này con vẫn chơi với Tiểu Bất Điểm đấy chứ?” Thủy An Lạc chủ động gợi chuyện.
Bánh Bao Rau thản nhiên ngẩng đầu, trên gương mặt không chút biểu cảm như mọi ngày bỗng xuất hiện một tia rối rắm. Cậu vẫn cảm thấy cô nhóc kia có gì đó rất lạ lúc kỳ thi diễn ra.
“Vẫn bình thường, cậu ta vẫn ngốc như thế thôi.” Bánh Bao Rau chậm rãi nói.
Bánh Bao Đậu cười khanh khách, “Mẹ, anh cố ý đấy, anh ấy còn bắt Tiểu Bất Điểm thi phải được hai điểm một trăm cơ, như vậy anh ấy mới có thể ở chung lớp 1-1 với Tiểu Bất Điểm. Anh ấy còn lấy tiền tiêu vặt của mình mua búp bê của Tiểu Bất Điểm nữa đấy, không thèm mua cho con luôn, trái tim con tan nát rồi.”
“Ba mua cho con.”
“Oh yeah, con yêu ba nhất.” Bánh Bao Đậu đổi sắc mặt còn nhanh hơn kịch Xuyên, tiếp tục cầm đũa lên ăn.
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực anh yêu con gái cũng có chừng mực thôi chứ? Búp bê sắp chất đầy cả cái phòng rồi, còn mua? Mua cái lông ấy!
Nhưng Thủy An Lạc thấy tâm trạng của cậu Cả hôm nay không tốt cho nên trong lúc gắp rau cho Tiểu Bảo Bối, cô liền hỏi một câu: “Con sao thế?”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook