Tiểu Bảo Bối cõng Bánh Bao Đậu tới sofa rồi đặt bé xuống.
Bánh Bao Rau cau mày nhìn anh.
“Tại sao nhất định phải đi ạ?” Bánh Bao Rau cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tiểu Bảo Bối ngồi xuống. Tiểu Bất Điểm cũng chạy tới, bàn tay nhỏ nhắn kéo cánh tay Tiểu Bảo Bối: “Anh Bảo Bối đừng đi mà. Anh Bảo Bối đi rồi Tiểu Bất Điểm sẽ đau lòng lắm, rất đau lòng đấy ạ.”
“Trưa nay đứa nào ăn năm cái cánh gà với một cái đùi gà đấy?” Bánh Bao Rau khinh bỉ nói.
“Biến nỗi đau thành thức ăn đấy, cậu thì hiểu gì hả?” Tiểu Bất Điểm lại quăng một ánh mắt sắc như dao qua.
Bánh Bao Rau xì một tiếng, cũng không cãi lại nữa.
Tiểu Bảo Bối nhìn em trai em gái, có những sự lựa chọn nếu như đã quyết rồi thì buộc phải đi tiếp.
Mẹ nói, khi ấy lúc ba không đứng dậy được mẹ cũng nói, nếu đã chọn con đường này rồi, vậy thì có quỳ cũng phải đi hết. Nếu như cậu đã chọn con đường này rồi, vậy thì bất kể có thế nào cậu cũng phải bước tiếp.
Sẽ đánh mất nhiều điều, nhưng cậu sẽ có được nhiều hơn thế.
“Chị Miên Miên sẽ đau lòng lắm đấy ạ.” Bánh Bao Đậu thở dài.
Tiểu Bảo Bối khẽ run lên, rồi lại cụp mắt xuống.
Ví dụ như điều mà cậu đánh mất nhiều nhất chính là Tiểu Miên Miên.
Bầu không khí của Sở gia chìm trong sự gượng gạo, tất cả đều vì chuyện Tiểu Bảo Bối sắp phải đi.
Thật ra tâm trạng của Tiểu Bảo Bối lúc này đang rất kém, vì Tiểu Miên Miên căn bản không hề đoái hoài gì tới cậu.
Lúc Tiểu Bảo Bối tìm thấy Thủy An Lạc ở trong nhà hoa, cô đang ngẩn ra nhìn đóa bách hợp đã nở rộ.
Tiểu Bảo Bối đi xuống ngồi khuỵu xuống bên cạnh Thủy An Lạc, khẽ cất tiếng: “Mẹ ơi.”
Thủy An Lạc ngoảnh lại thấy Tiểu Bảo Bối đang ngồi cạnh mình liền ôm cậu vào lòng, “Giờ mẹ vẫn còn nhớ lúc vừa sinh con ra đời, lúc ấy con bé lắm.”
Tiểu Bảo Bối vùi sâu trong lòng Thủy An Lạc, “Mẹ, con phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ mẹ.”
Thủy An Lạc hôn lên mặt con trai, sau đó bế cậu nằm lên ghế, “Lúc con mới ra đời, bác sĩ còn nghĩ mẹ sẽ chết. Mẹ nuôi con sốt ruột đến mức ở ngoài suýt nữa thì bóp chết cả bác sĩ. Nhưng vào khoảnh khắc mà con cất tiếng khóc, mẹ liền biết mẹ phải sống tiếp, vì trên đời này có một người phải hoàn toàn dựa vào mẹ để sống, đó chính là con.” Thủy An Lạc nói rồi lại hôn con trai.
Tiểu Bảo Bối càng ôm chặt lấy Thủy An Lạc, cơ thể bé nhỏ vùi sâu vào người cô, “Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
“Mẹ biết, thế nên hãy đi làm việc mà con muốn đi.” Thủy An Lạc nói rất phóng khoáng, nhưng lại không hề buông con trai ra, vì cô không nỡ.
“Con sẽ trở thành người khiến mẹ tự hào.” Tiểu Bảo Bối ngẩng lên, hứa một cách nghiêm túc.
“Giờ mẹ đã tự hào vì con lắm rồi.” Thủy An Lạc khẽ vỗ về con trai, “Con trai mẹ lớn rồi, biết phải bảo vệ mẹ rồi.”
Hai mẹ con ở lại trong nhà hoa rất lâu. Mãi cho đến khi Sở Ninh Dực trở về, Thủy An Lạc mới đưa Tiểu Bảo Bối ra ngoài.
Tin mà Sở Ninh Dực mang về chính là còn ba ngày nữa là Tiểu Bảo Bối phải đi rồi.
Lần này ít nhất cũng phải sáu năm, còn nhiều thì tám tới mười năm cũng chưa hẳn đã xong.
Bánh Bao Đậu vừa nghe xong liền òa khóc, sợ anh trai trở về sẽ không nhận ra bé nữa.
Bánh Bao Rau không nói gì, nhưng mắt cũng đỏ lên.
“Mai không có việc gì, ba đưa các con tới công viên trò chơi nhé.” Sở Ninh Dực cất tiếng.
Thủy An Lạc ôm lấy Tiểu Bảo Bối cũng không phản đối.
Sao có chuyện Sở Ninh Dực không xót con cho được. Trong ba đứa, tuy anh nói anh yêu con gái nhất, nhưng anh lại luôn có cảm giác mình nợ Tiểu Bảo Bối. Cho nên dù Tiểu Bảo Bối có đưa ra quyết định gì, anh cũng đều luôn chọn cách tôn trọng quyết định của thằng bé.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook