“Sở Ninh Dực, ban đầu chính anh nhận nuôi thằng bé cơ mà. Bây giờ thì sao, nó đã làm gì sai chứ?” Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực đang định vào phòng tắm lại, lớn tiếng hỏi.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại, thản nhiên nhìn cô, “Pháo hoa do thằng bé mua về.”
“Hờ, nực cười vừa thôi, con gái anh muốn đốt pháo hoa, hơn nữa thằng bé mua pháo hoa về tới lúc xảy ra chuyện anh mới biết chắc? Thằng bé vẫn chỉ là trẻ con, anh đã nhận nuôi rồi, tại sao còn đuổi nó đi?” Giọng của Thủy An Lạc hơi hổn hển, “Cả đời này nó phải làm cái bóng của con trai anh, bây giờ cái bóng ấy phạm lỗi sai rồi, cho nên anh đuổi nó đi trong một câu nói thôi sao? Nếu như con trai em lớn lên trở thành người như thế này, em thà rằng cả đời này nó không thoát khỏi chứng tự kỷ ấy còn hơn.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, rõ ràng anh thấy không vui vì câu nói của Thủy An Lạc.
“Nó không bị tự kỷ.”
“Đúng vậy, không phải tự kỷ, chỉ không tin tưởng bất cứ ai thôi.” Thủy An Lạc trào phúng, “Nói cách khác, con trai em bị bệnh thần kinh, nhưng bây giờ ba nó muốn giẫm đạp lên một đứa trẻ khác vì bệnh của nó sao?”
“Thủy An Lạc, em đừng có mà làm quá chuyện lên.” Sở Ninh Dực cũng nổi cáu.
“Em làm quá lên hay anh quá đáng?” Thủy An Lạc không chịu thua mà hét trả.
“Ngu ngốc.” Sở Ninh Dực tức giận mắng một câu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Ngu ngốc?
Thủy An Lạc khựng lại, câu này mắng cô sao?
Đêm Giao thừa, tất cả mọi người đều không ngủ, chỉ đổi một cách khác để thức đêm thôi.
Bảy giờ mười lăm phút, chú Sở đến đón người.
Sở Ninh Dực ngồi dưới tầng cả đêm. Khi thím Vu dẫn Sở Vi ra, hai mắt vẫn còn đỏ, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến thái độ của Sở Ninh Dực, cuối cùng vẫn im lặng xách đồ của Sở Vi đi ra ngoài.
Thủy An Lạc xuống nhà, nhìn Sở Vi rời đi.
“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc không ngờ rằng có một ngày cô sẽ nhìn thấy Sở Ninh Dực nhẫn tâm như vậy, hoàn toàn không hề giống anh của ngày thường chút nào.
Sở Vi đã đi ra khỏi cửa, Thủy An Lạc mím chặt môi lại.
Còn Sở Ninh Dực vẫn không nói gì vì anh vẫn đang đợi, đợi người duy nhất chưa hề cầu xin trong căn nhà này mở lời.
Nếu như nó cầu xin, anh sẽ hoàn toàn tin tưởng Sở Vi. Còn nếu nó không cầu xin, vậy cứ để Sở Vi ở bên cạnh thím Vu, anh sẽ tìm một cái bóng khác cho con trai mình.
“Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc nắm chặt lấy áo Sở Ninh Dực, nhìn Sở Vi rời đi, nước mắt bất ngờ rơi xuống.
“Anh Sở Vi đừng đi mà.” Bánh Bao Đậu vừa khóc vừa lao từ trên lầu xuống, đuổi theo Sở Vi tới tận cửa, ôm lấy cánh tay Sở Vi không chịu buông, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi trên sofa, “Ba đừng bắt anh Sở Vi đi, ba ơi...”
Cánh tay Sở Vi rất đau, nhóc nhẫn nhịn. Trái tim nhóc còn đau hơn, nhưng nhóc vẫn cố nhẫn nhịn.
Nhóc vốn là một đứa trẻ không có gia đình, một kẻ lớn lên từ cướp bóc và lừa gạt, bây giờ chẳng qua chỉ quay về cuộc sống vốn có của mình mà thôi.
Nhưng, có được một mái nhà rồi mất đi còn đau đớn hơn khi không có người thân lúc ban đầu nhiều.
“Anh Sở Vi đừng đi mà.” Bánh Bao Đậu khóc nức nở, ngồi trên nền đất ôm chặt chân nhóc không chịu buông.
“Sở Ninh Dực, anh đừng máu lạnh như thế có được không.” Thủy An Lạc nói, cô đập mạnh lên vai anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, trong mắt hiện ra chút thất vọng.
“Thím...”
“Ba.” Giọng của Bánh Bao Rau đột nhiên vang lên khiến cho tất cả mọi người phải ngoảnh lại nhìn.
Bánh Bao Rau bước từ trong góc khuất ra, nhưng không phải vị trí phòng của nhóc.
Thủy An Lạc quay lại nhìn con trai mình, rõ ràng Bánh Bao Rau đã khóc, bởi vì hai mắt nhóc vẫn còn đỏ.
Bình luận facebook