Bạn nhỏ mập mạp tên Triệu Hân Hân được nhóc gọi kêu ôi chao một tiếng rồi chạy tới, gương mặt đỏ lên vì phấn khởi.
Tiểu Bất Điểm: “...”
Gái ơi, gái có mắt nhìn người thật đấy, biết ngắm trúng ai có lợi cho mình hơn.
Tiểu Bất Điểm nhìn xung quanh, ai cũng có bạn cùng bàn cả rồi, xem ra gái mập kia ban đầu ngồi chỗ của mình. Đúng thật là, anh Sở Vi tốt như thế mà bị dâng cho heo rồi.
Bánh Bao Rau lặng lẽ liếc nhìn cô, vẻ mặt tiếc hận này của cậu ta là sao đây?
Sở Vi run rẩy, nhóc muốn nói rằng, nhóc vô tội, nhóc thực sự vô tội.
Khi Tiểu Bất Điểm về nhà và nói với ba mình rằng hiện tại cô bé đang ngồi cùng Bánh Bao Rau, sắc mặt Phong Phong khi đó vô cùng đặc sắc. Thằng nhóc lưu manh kia chắc hẳn đã tính toán trước rồi.
Mà vào học kỳ hai năm lớp một của Tiểu Bất Điểm, ba cô bé xảy ra một chuyện vô cùng lớn. Có một người phụ nữ bế một đứa trẻ tìm tới tận nhà nói rằng đó là con của ba bé.
Ôi chao ôi em trai tôi.
Trước cửa Thấm Tâm Viên, phóng viên bu kín đặc, nhưng không ai dám bước chân vào, vì Thấm Tâm Viên là địa bàn của Sở Ninh Dực.
Người phụ nữ kia ôm con đứng trước cửa, là một nữ minh tinh mới nổi trước kia từng hợp tác cùng Phong Phong, dáng người cực đẹp, hoàn toàn không giống người từng sinh con, trang điểm rất đậm, cũng tạm coi là xinh đẹp.
Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu nấp sau cánh cửa nhìn trộm. Bánh Bao Đậu bĩu môi nói, “Đó là em trai em hả?”
Tiểu Bất Điểm nhíu mày, “Ứ phải đâu, em trai em vẫn ở trong bụng mẹ chưa chui ra mà. Ba em nói, tới khi nào bọn mình được nghỉ thì em trai em mới ra đời.”
“Nhưng cô ta nói đó là con của ba em kìa.”
“Không phải đâu.” Tiểu Bất Điểm cuống lên, lớn giọng bảo.
Bánh Bao Rau nhíu mày nhìn hai cô nhóc, “Mấy đứa tưởng ba nuôi bị mù hả?” Bánh Bao Rau nói xong, quay người đi về.
Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Bất Điểm chớp mắt, “Ý của cậu ta là gì?”
Bánh Bao Đậu cũng đứng dậy theo, “Ý là, người phụ nữ này xấu hoắc, ba nuôi làm sao có thể thích được.”
“Nói cũng đúng.” Tiểu Bất Điểm nghiêm túc thừa nhận, sau đó đi theo Bánh Bao Đậu, quả nhiên câu nói của Bánh Bao Rau vẫn gãi đúng chỗ ngứa nhất.
Sở Vi nghĩ: Một gia đình mê cái đẹp!
Nữ minh tinh kia đeo kính đen to đùng, đứng bên cạnh Phong Phong đang mặc bộ đồ ở nhà.
“Nếu anh đã không muốn nhận đứa trẻ này, em cũng không nể nang gì nữa, Phong Phong, đây là con của anh.” Giọng của cô nàng minh tinh kia có vẻ sắc bén.
Phong Phong đút hai tay trong túi, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Nhập vai sâu quá hả?”
“Phong Phong, anh...”
“Anh phong, những lời cô Trịnh nói có phải thật không, đứa trẻ này là con của anh thật sao?”
“Anh Phong, trước kia khi hai người hợp tác, có người thấy hai người cùng vào khách sạn, xin hỏi đứa trẻ này có phải có từ khi ấy không?”
“Anh Phong có thể đối mặt mà trả lời câu hỏi này không.”
Phong Phong nheo mắt nhìn đám phóng viên kia, toàn thân vẫn toát ra vẻ biếng nhác mà dựa người vào cánh cửa, “Loại hạt giống nào cũng ấn vào lên đầu ông đây, tưởng ông đây trồng thảo nguyên à? Thích làm ông bố tiện lợi lắm chắc?”
Phong Phong vừa dứt lời, tất cả phóng viên im lặng hẳn, có người phản ứng nhanh lại càng im lặng hơn.
Câu nói này của Phong Phong quá độc địa.
Ý của Phong Phong là, nếu như cô là người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi bị cắm sừng đến mức đủ để trồng một thảo nguyên rồi, anh rõ ràng đang châm biếm những mối quan hệ lộn xộn của Trịnh Gia Gia.
“Phong Phong, anh đang chối bỏ trách nhiệm.” Trịnh Gia Gia tức tối lên tiếng, như thể Phong Phong đã làm chuyện gì khiến trời đất khó dung tha, không, nên nói rằng anh đã làm chuyện gì đó mà kẻ bội tình bạc nghĩa thường làm vậy.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook