Trái tim Triệu Hân Hân run rẩy, nhìn Sở Vi, cô bé cũng vô tội lắm.
Sở Vi bất đắc dĩ vô cùng, gửi cho cô bé một ánh mắt: Bây giờ đã biết nỗi khổ của tớ chưa?
Triệu Hân Hân sợ sắp tè ra quần, thu dọn đồ đạc đổi chỗ cho Sở Lạc Duy, ngồi cùng với Kiều Vi Nhã ở phía trước.
Kiều Vi Nhã tức giận lấy sách của mình ra, không ngồi cùng bé thì thôi, có gì ghê gớm chứ.
Triệu Hân Hân run rẩy, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Sở Vi. Nhưng Sở Vi chỉ có thể cho cô bé một ánh mắt tự cứu lấy mình nhé, nhóc còn ngồi chung với vị tổ tông này đây nè.
Cô giáo bước vào lớp nhìn thấy họ đổi vị trí cho nhau, “Sở Lạc Duy, Triệu Hân Hân, tại sao lại đổi chỗ?”
Triệu Hân Hân muốn khóc, bé bị người ta uy hiếp mà.
“Thưa cô, Triệu Hân Hân thấp quá, em ngồi ở phía trước sẽ chắn mất tầm nhìn của bạn ấy.” Sở Lạc Duy chém gió mà mặt không biến sắc tim không đổi nhịp.
“Ừm, Sở Lạc Duy làm tốt lắm.” Cô giáo vui mừng nói.
Triệu Hân Hân bực mình nằm bò ra bàn, bé thấp đâu mà thấp?
Cho nên, lúc cô giáo đang giảng bài, Triệu Hân Hân và Kiều Vi Nhã bắt đầu viết giấy cho nhau.
[Hức hức hức, cậu ta không nói chuyện vẫn đáng yêu hơn.]
[Bây giờ cậu biết rồi chứ, cậu ta chính là một tên biến thái độc mồm độc miệng.]
“Thưa cô, hai bạn ấy đang truyền giấy cho nhau ạ.” Sở Lạc Duy đột nhiên hô to lên.
Kiều Vi Nhã quay phắt lại, chỉ hận không thể tát chết nhóc.
Sở Lạc Duy bình thản ngồi tại chỗ, khóe miệng khẽ cong lên, mang theo hàm ý mà người khác không hiểu được.
“Kiều Vi Nhã, Triệu Hân Hân, hai em đang làm gì đấy?” Cô giáo nghiêm khắc nói.
Triệu Hân Hân sợ muốn tè ra quần, sao hôm nay Sở Lạc Duy cứ nhắm vào bé thế?
Sở Vi lặng lẽ dùng sách che đầu, cậu Hai, cậu theo đuổi vợ như vậy vợ cậu sẽ bay mất đấy.
“Thưa cô, Triệu Hân Hân nói Sở Lạc Duy cứ đạp vào ghế của bạn ấy suốt, hỏi em phải làm thế nào ạ?” Kiều Vi Nhã ngẩng cổ nói.
Ờm...
Cô giáo nhìn lũ nhỏ, toàn là học sinh giỏi, quan trọng nhất, Sở Lạc Duy còn là lớp trưởng.
Sở Lạc Duy lười biếng tựa người vào ghế, “Cậu dám cho cô xem tờ giấy đó không?”
“Thưa... thưa... thưa cô, em không sao, không sao ạ.” Triệu Hân Hân nói xong, ăn luôn tờ giấy kia.
Động tác này khiến Kiều Vi Nhã trợn mắt há miệng, đến cả Sở Vi cũng kinh ngạc tới mức đồng tử nở to thêm vài phần, chẳng trách mập như vậy, hóa ra cái gì cũng dám ăn.
“Ngồi xuống đi, học hành cho tử tế vào, không ai được nói chuyện trong giờ học. Sắp đến thi cuối kỳ rồi, các em nhìn lại mình đi, sắp là học sinh lớp hai rồi đấy.” Cô giáo nói xong đã bước tới bục giảng.
Triệu Hân Hân ngồi xuống, đưa tay ôm bụng, “Tại sao hai người chiến tranh lạnh mà người xui xẻo lại là tớ?” Cô bé chỉ hơi mập thôi mà, hức hức... tủi thân quá đi.
Kiều Vi Nhã quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy vẫn ngồi nguyên tư thế đó.
Sở Vi cảm thấy, tin tức này nên về báo lại với cô chú, không thể hóng chuyện một mình được, cũng phải kể cho bà biết với.
Kiều Vi Nhã muốn bày tỏ sự xin lỗi tới Triệu Hân Hân nên buổi trưa mời cô bé tới canteen ăn vặt.
“Sao cậu ăn nhiều vậy?” Kiều Vi Nhã nhìn Triệu Hân Hân, nói với vẻ kinh ngạc.
“Dạo này mẹ tớ hóng chuyện hăng say quá, không nấu cơm cho tớ ăn.” Triệu Hân Hân vừa nói vừa ăn vừa đi về cùng Kiều Vi Nhã, “Cái người tên là Phong Phong ấy, đẹp trai lắm.”
Khóe miệng Kiều Vi Nhã co giật, quả nhiên không để ba bé đưa đón là quyết định đúng đắn, nếu không vài năm tới bé cũng không thể yên ổn được mất, “Ầy, trùng hợp quá, hình như vợ của ngôi sao kia cũng là quân nhân giống mẹ cậu đấy.”
Kiều Vi Nhã cười hờ hờ, trông giống nhau, tên cũng giống nhau nè.
“Kiều Vi Nhã, sao tớ chưa từng thấy ba cậu tới đón cậu bao giờ nhỉ?” Triệu Hân Hân đột nhiên hỏi.
Bình luận facebook