“Thế giờ em đi đến đâu rồi? Sau khi báo danh xong là phải tập trung để đi rồi đấy.”
“Chắc cũng sắp tới rồi. Hôm nay ông đây có phải ngồi xe chung của trường cũng đếch thèm đi theo cái con rùa đó.” Kiều Vi Nhã tức tối nói.
Sở Lạc Nhất khựng lại, “Thế thì chị cũng đi chung xe với em luôn vậy.”
Kiều Vi Nhã bực tức dập diện thoại, trong lòng lại đang vẽ một chữ X lớn lên cái tên Sở Lạc Duy.
Sau khi Kiều Vi Nhã đến nơi, tìm lớp, báo danh xong, cả người đều bừng lên ngọn lửa giận người lạ chớ tiến lại gần.
Trong ngày khai giảng đầu tiên, ấn tượng đầu tiên của mọi người về cô bạn học này chính là: Vô cùng nóng tính!
Sở Lạc Duy có thân phận đặc biệt, muốn tự tới thành phố B cũng đã xin phép nhà trường, cho nên ở bãi đỗ xe ôtô của trường còn có cả xe của Sở Vi nữa.
Các sinh viên sau khi lên xe đều nhoài ra cửa sổ để nhìn.
“Sở Lạc Duy đúng là đẹp trai thật đấy, nghe nói còn là con cháu nhà giàu nhiều đời nữa.”
“AAAAA, cậu ấy đang tựa vào cửa chờ người à? Chắc không phải có bạn gái rồi đấy chứ?”
“Không phải chứ, có bạn gái rồi á?”
...
Kiều Vi Nhã đi tới trước xe của lớp 1 khoa Báo chí, trông thấy chàng trai đang dựa vào xe cách đó không xa, cười lạnh một tiếng, sau đó đi thẳng lên xe.
Chân dài thì sao? Đẹp trai thì đã sao hả?
Những điều đó cũng chẳng che đi nổi cái tính cách xấu xa của cậu ta đâu!
Trong lòng Kiều Vi Nhã, tên này chính là một sự tồn tại kinh khủng nhất!
Sở Lạc Duy thấy Kiều Vi Nhã lên xe, hai đầu mày hơi nhíu lại. Với tính cách của cô nhóc này, đáng ra phải xông tới đòi tính sổ với cậu mới phải chứ nhỉ?
Như vậy thì tất cả sinh viên có mặt ở bãi đỗ xe này đều sẽ biết thân phận của cô ấy rồi.
Sở Lạc Nhất nhìn anh trai mình, cười hí hửng theo Kiều Vi Nhã lên xe. Lần này anh tính sai rồi chứ gì, có những chuyện xảy ra một lần thì gọi là ngốc, chẳng lẽ còn có thể xảy ra lần thứ hai nữa sao?
Khoa Mỹ thuật không có nhiều sinh viên cho nên không có xe riêng mà sẽ nhét người xen lẫn với các khoa khác, cho nên Sở Lạc Nhất có thể ngồi chung với Kiều Vi Nhã.
Sở Lạc Duy cũng có vẻ hờn dỗi, cậu đi thẳng lên xe, “Chúng ta đi.”
Sở Vi cố gắng nhịn cười. Vừa rồi cậu cũng hơi ngẩn ra, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Kiều Vi Nhã phát hiện ra điều gì đó rồi nên tạm thời thay đổi kịch bản sao?
Sau khi lên xe, Kiều Vi Nhã chọn vị trí ở cuối xe, cơn giận vẫn bao phủ toàn thân cô.
“Hi, chào mọi người, mình là Sở Lạc Nhất bên khoa Mỹ thuật, hôm nay xin đi nhờ xe mọi người một chuyến nhé.” Sở Lạc Nhất cười nói xong, lại đi đến chỗ Kiều Vi Nhã ngồi xuống.
“Sở Lạc Nhất, cậu là em gái của Sở Lạc Duy hả?” Một cô bạn ngồi cạnh Sở Lạc Nhất có chút kích động nói.
Sở Lạc Nhất ngẩn ra. Hàng cuối cùng có năm chỗ ngồi, vốn còn hai chỗ trống nữa, nhưng cô bạn kia vừa nói như vậy, hai chỗ còn lại lập tức có người chiếm lấy, còn có vài người vốn định đứng dậy nhưng không kịp nên chỉ có thể buồn bực ngồi lại.
Sở Lạc Nhất nghĩ, đúng là sắc đẹp hại nước hại dân!
“Lẳng lơ.” Kiều Vi Nhã chửi một tiếng, đâu đâu cũng là fan của cậu ta, rõ ràng tính cách xấu xa như thế cơ mà.
Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng, quay lại nhìn Kiều Vi Nhã một cái, sau đó dứt khoát nói, “Sao có thể như thế được, nếu như tớ mà là em gái của cậu ấy có còn có thể ngồi chung xe với các cậu được sao? Cứ đi theo cậu ấy luôn không phải là được rồi à, chỉ là trùng hợp thôi.”
Sở Lạc Nhất nói xong, quả nhiền liền thấy mấy cái người vốn đang ảo não bỗng thay đổi ngay sắc mặt.
Xem đi xem đi, đây có phải là tự vả mặt không chứ.
Cô gái ngồi bên cạnh cũng ỉu xìu xuống, không tiếp tục nói chuyện với cô nữa.
Sở Lạc Nhất dựa vào người Kiều Vi Nhã, khẽ nói, “Nhìn đi, nhìn sức ảnh hưởng của cái tên lẳng lơ đó đi, em còn có thể tha cho anh ấy à?”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook