Chủ nhiệm dẫn dắt đội là người hoàn hồn đầu tiên, vội đi tới hỏi: “Thủ trưởng, chuyện gì thế?”
“Đại học Q, sinh viên của trường đại học hàng đầu mà lại không biết chữ à?” Sở Húc Ninh lạnh lùng hỏi.
Tất cả mọi người ngoảnh lại, biểu ngữ treo trên nhà ăn trông hơi nhức mắt: Tuyệt đối không lãng phí thức ăn.
Nhưng khi ngoảnh lại nhìn, trên bàn nào là những cái bánh bao ăn được vài miếng thì bỏ, không thì những khay cơm gần như chẳng ai động tới.
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất cúi đầu, may mà hai người cũng kế thừa truyền thống quang vinh rất tốt, không bỏ lại quá nhiều đồ ăn.
“Sở Lữ, chúng vẫn còn nhỏ mà.” Lão Châu - Đầu bếp chính ở đây đã hơn bốn mươi, trông như một ông Phật Di Lặc, vẫn cười nói.
“Ai nấy cũng phải mười tám cả rồi nhỉ, theo như pháp luật quốc gia thì đều là người trưởng thành cả rồi mà vẫn chưa biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình à? Các chiến sĩ ở khu bếp sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị cơm cho các cô cậu, giờ các cô cậu lãng phí thế này?”
“Báo cáo, tôi mười bảy.” Kiều Vi Nhã bỗng giơ tay lên, lớn tiếng nói.
“Phụt...” Sở Lạc Nhất ôm lấy cánh tay của Kiều Vi Nhã cười ầm lên. Kiều Vi Nhã vẫn luôn có ý kiến với Sở Húc Ninh, không vì gì khác mà chính vì chuyện của Sư Niệm.
Sở Húc Ninh lạnh lùng nhìn qua, Kiều Vi Nhã cũng không hề yếu thế trừng lại, chỉ biết ức hiếp chị Niệm Niệm của nhà họ thôi, có gì hay ho đâu chứ.
Sở Lạc Nhất bỗng run lên, vội nói: “Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi ăn xong có thể đi được chưa?”
“Ăn xong thì có thể đi, còn ai chưa ăn xong thì quay lại ăn hết phần của mình. Lương thực đều do nhân dân trồng ra, nếu đã mang đến trước mặt các cô cậu vậy thì bắt buộc phải ăn cho hết.” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói, khiến cho cả nhà ăn không ai dám ho he câu nào.
Tất cả mọi người chỉ dám tức giận chứ cũng không dám nói gì, đành ngồi lại ăn nốt phần cơm thừa của mình. Ở đây có ai không phải con cái nhà giàu đâu, giờ bị bắt ăn cơm thừa thế này khó tránh khỏi việc cảm thấy không phục.
Lão Châu cười khà khà quay lại, không tới ba ngày lũ nhóc này sẽ phải tranh cơm nhau ăn thôi.
Ngay ngày đầu tiên Sở Húc Ninh đã khiến cho mọi người phải đặt một cái biệt danh là Ma Quỷ cho mình, may mà người đàn ông này không phải người phụ trách huấn luyện bọn họ, nếu không thì chết là cái chắc.
Nhưng không ai biết tất cả các kế hoạch huấn luyện của họ lại đều do người đàn ông này đề ra, dù cho không đảm nhiệm làm sĩ quan huấn luyện, họ cũng vẫn không dễ sống chút nào.
Kiều Vi Nhã được phân ở chung phòng với ba bạn nữ khoa Báo chí còn Sở Lạc Nhất được phân vào ký túc của sinh viên khoa Mỹ thuật.
Thời gian buổi tối, mọi người có thể hoạt động tự do, Sở Lạc Nhất liền kéo Kiều Vi Nhã qua một góc gọi điện cho Sư Niệm.
Sở Lạc Duy và Sở Vi ở một bên nhìn, không biết hai đứa này lại đang làm gì đây,
“Ôi trời ơi, hai người biến thành mèo đen rồi à?” Sư Niệm ở đầu dây bên kia kích động nói, “Chỗ chị có điều hòa, dưa hấu, wifi, còn có cả sofa, hai đứa có ngưỡng mộ không?”
Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã đưa mắt nhìn nhau. Kiều Vi Nhã hừ một tiếng. “Không cần mấy thứ đó em cũng có thể khiến tim chị rét lạnh, chị muốn nghe không?”
Người bên kia quả nhiên liền khựng lại, một lát sau mới cười hờ hờ nói, “Còn điều gì có thể khiến tim chị rét lạnh nữa đây, dù sao người như chị sớm đã không còn tim nữa rồi.”
Mười năm, cô đã bị từ chối mấy trăm lần, kể cả tim có làm bằng kim cương thì giờ cũng hoàn toàn vỡ nát rồi.
“Chị vừa mới xem dự báo thời tiết, nhiệt độ của thành phố B ngày mai chắc phải lên tới ba mươi sáu độ đấy, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa, vui chưa?” Sư Niệm cười ha hả, như thể cái chủ đề vừa rồi đã nói xong.
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất đưa mắt nhìn nhau, người vui là chị ấy chứ gì.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook