Kiều Vi Nhã đặt quần áo vừa nhận lên giường, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.
“Cái cô đeo kính kia.” Nàng hoa khôi yểu điệu Khương Miêu Miêu cất tiếng hỏi, giọng điệu rất ngạo mạn.
Kiều Vi Nhã đẩy gọng kính lên, quay đầu nhìn lại. Kí túc xá có bốn người, tính cả cô em cô ta đưa theo nữa, hiện có tất cả sáu người, năm người trong số đó đeo kính, cho nên không phải gọi cô đâu.
Kiều Vi Nhã không để tâm, tiếp tục đi ra ngoài, “Nhường đường cái coi.”
“Tôi gọi cô đấy, không nghe thấy à?” Khương Miêu Miêu có vẻ không vui.
“Gọi tôi hả? Ở đây ngoài cô ra ai cũng đeo kính hết mà, làm sao tôi biết cô gọi tôi hay gọi ai?” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, “Phiền cô nhường đường, chó ngoan không chắn lối.”
“Cô...” Khương Miêu Miêu rất tức giận, “Ở đây chỉ có kính của cô là xấu nhất, xấu y như bản thân cô vậy.”
Kiều Vi Nhã cười hờ, đây là người đầu tiên bảo cô xấu đấy, dũng cảm một cách đáng khen.
Nếu Kiều Vi Nhã mà khó coi thì chắc trên thế giới này chẳng được mấy ai ưa nhìn nữa rồi.
“Đúng vậy, tôi khó coi thế đấy, hoa khôi muốn so vẻ đẹp với tôi à?” Kiều Vi Nhã cười mà như không, cũng không biết ai phong cho cô ta cái danh hiệu hoa khôi đó nữa.
Khương Miêu Miêu còn định nói thêm gì đó, bị em gái đứng sau kéo một cái, có vẻ như đang ra hiệu gì đó cho cô ta.
Quả nhiên, cô hoa khôi kia yên tĩnh lại, vẫn dùng ánh mắt của một nữ hoàng mà nhìn Kiều Vi Nhã, “Ban nãy Sở Lạc Duy gọi cô, cô quen anh ấy hả?”
“Không quen, thực ra Sở Lạc Duy bị cận, anh ta kéo nhầm người thôi.” Kiều Vi Nhã nói một cách vô tội.
Khương Miêu Miêu trưng ra cái vẻ mặt “tôi biết ngay là thế mà” nhìn Kiều Vi Nhã, sau đó kiêu ngạo bỏ đi.
Kiều Vi Nhã nghĩ trong bụng, cái tên lẳng lơ đó, quả nhiên còn lẳng lơ hơn cả ba cô.
Kiều Vi Nhã không nghĩ nhiều nữa, bưng chậu nhỏ đi rửa mặt đánh rằng. Dù sao thì quân đội có quy định chín giờ tắt đèn, cô không muốn lát nữa phải gia nhập binh đoàn la hét, hét rằng đã mất điện lại còn mất nước đâu.
Khi Kiều Vi Nhã bước vào phòng giặt, quả nhiên không có nhiều người trong đó. Sở Lạc Nhất cũng ở đó.
Kiều Vi Nhã đặt chậu rửa ruỳnh một cái, có thể nhìn ra bao nhiêu lửa giật chất chứa trong cú hạ chậu ấy.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên khỏi chậu rửa mặt, nhìn cô gái đang hừng hực giận dữ tháo kính ra, sau đó tiếp tục rửa mặt, “Em lại làm sao thế?”
“Có một mụ hoa khôi tự phong nói kính của em xấu, xấu y như người em vậy.” Kiều Vi Nhã nhìn kính của mình, thật muốn bước ra mà tát bem bép vào mặt cô ta.
“Phụt...” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên khỏi mặt nước với vẻ kinh hoảng, nhìn cô gái trong gương, “Như em mà xấu, có để người ta sống không vậy. Nếu so với bà nội em vang danh thiên hạ năm đó, em chỉ có hơn chứ không kém cạnh. Nhưng mà kính của em xấu thật.”
“Chị cũng biến đi.” Kiều Vi Nhã mắng một câu, sau đó cúi đầu rửa mặt.
“Ầy, ban nãy chị cũng bị ba cô trong khoa chị kỳ thị. Chúng chê chị là đồ nhà quê, giờ này chỉ có đứa ngốc mới đi rửa mặt.” Sở Lạc Nhất nheo mắt cười.
“Ừm, thiên kim tiểu thư nhà họ Sở trong Forbes Rich List* là thứ nhà quê, em mới nghe lần đầu đấy.” Kiều Vi Nhã nói rất nghiêm túc, sau đó lấy sữa rửa mặt ra, “Nhưng mà, sĩ quan huấn luyện bên chị làm gì đấy? Sao em thấy chị với anh ta cứ lén lén lút lút thế.”
*Forbes Rich List: Danh sách những người giàu nhất thế giới theo thống kê của Forbes.
Sở Lạc Nhất rửa mặt xong, ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã trong gương, “Chị cũng không quen biết gì. Lúc trước anh Húc Ninh dẫn chị tới gặp anh ấy, dặn anh ấy nương tay với chị, ha ha ha...”
Kiều Vi Nhã tỏ ý kỳ thị hành động của cô.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook