Khi Sở Lạc Nhất đến văn phòng của Sở Húc Ninh, anh đang gọi điện thoại. Thấy Sở Lạc Nhất bước vào, anh vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần rồi đưa điện thoại cho cô, “Mẹ tìm em này.”
Nghe nhắc tới mẹ nuôi, Sở Lạc Nhất vội vàng nhận lấy điện thoại, đi tới một góc khác nói chuyện cùng mẹ.
Sở Húc Ninh tiếp tục cúi đầu làm việc, nhưng nghĩ tới việc mẹ nhắc anh về nhà, anh vẫn từ chối.
Ba năm rồi, anh chưa từng nghỉ phép, không về nhà, thực ra là để không gặp cô ấy nữa.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu, cô gái trong màn hình máy tính nở nụ cười hạnh phúc. Anh chậm rãi kéo ngăn kéo ra, bên trong có ảnh của Sư Niệm. Ảnh chụp chung của anh và Sư Niệm, cũng là tấm ảnh chụp chung duy nhất. Sư Niệm nhoài người lên lưng anh, giữ không cho anh bỏ đi, bắt anh chụp tấm ảnh này.
[Sở Húc Ninh, em hỏi anh lần cuối, có phải anh ghét em không? Ghét em vì em mặt dày bám lấy anh à? Anh nói cho em biết, anh nói một câu đúng vậy, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!]
Đêm mưa ba năm trước, sự tuyệt vọng của cô ấy, ba năm rồi vẫn chưa tiêu tan.
Đúng vậy sao?
Không phải vậy!
Tiếc rằng, anh không thể nói tình yêu của anh đã dành cho người khác, anh lấy cái gì ra để cho cô ấy?
[Sở Húc Ninh, nhìn đi, em đã đứng ở nơi cao nhất của thế giới này, em đứng ở nơi cao nhất trong giới giải trí, tiếc rằng, em vẫn không nhìn thấy anh.]
Đó là đêm trao giải Oscar, cô ấy uống say, gọi điện cho anh. Ba năm rồi, đây là cuộc điện thoại đầu tiên cô ấy gọi cho anh.
Vẫn là sự tuyệt vọng cùng cực ấy, không hề thua kém ba năm trước.
Anh cứ tưởng, cô đã buông tay rồi, cô sống rất tốt.
Nhưng tại sao lời cô ấy nói ra vẫn tuyệt vọng như vậy, như thể không còn thấy bất cứ hy vọng nào nữa vậy.
Có lẽ do thời gian chưa đủ lâu.
“Mẹ nuôi, không có đâu ạ, anh ấy thương con lắm, sao mà con phải chịu khổ được, bây giờ con còn đang đứng hóng gió điều hòa trong văn phòng anh ấy nè.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, “Vâng ạ, con sẽ nói với anh ấy, mẹ ơi, có thời gian con lại gọi cho mẹ nhé.” Sở Lạc Nhất nói, cúp điện thoại, quay đầu nhìn người đàn ông đã đóng ngăn kéo lại, “Mẹ nuôi bảo ba năm rồi anh chưa về nhà.”
“Ừm, bận.” Sở Húc Ninh nói, nhận lại điện thoại, đặt lên bàn.
“Bận tránh mặt chị Huyên Huyên và anh Hai phải không?” Sở Lạc Nhất bò lên bàn làm việc của anh.
“Anh thấy em càng ngày càng lắm chuyện rồi đấy. Thằng nhóc Khoai Tây lại ngứa đòn phải không, nó nói gì với em?” Sở Húc Ninh cười cười mắng một câu, đứng dậy đi rót nước cho cô.
Sở Lạc Nhất dựa người vào bàn làm việc, “Em thấy các anh ai cũng băn khoăn như vậy, em đau hết cả mề.”
Sở Húc Ninh rót nước rồi đặt cốc nước vào tay cô, “Cho nên, quan hệ của em và Sư Niệm tốt thế, em nên biết rằng, anh không thể cho cô ấy hạnh phúc mà cô ấy muốn được.”
“Chị Huyên Huyên đã kết hôn với anh Hai rồi. Người chị ấy yêu luôn là anh Hai.” Sở Lạc Nhất biết những câu này sẽ tổn thương anh, bởi vì cô thấy bàn tay Sở Húc Ninh run lên, “Trái tim của anh trống rỗng, anh cũng cự tuyệt sự bù đắp của người khác, như thế sẽ khiến chị Huyên Huyên, khiến mẹ nuôi, khiến anh Hai càng lo lắng hơn, đây là điều mà anh muốn sao?”
Sở Húc Ninh cố gắng gạt bỏ cảm xúc của mình, quay về vị trí, ngồi xuống rồi nói, “Bánh Bao Đậu, em biết tình yêu tốt đẹp nhất là như thế nào không? Là anh đặt trái tim anh vào em, trái tim em cũng đặt ở chỗ anh, chứ không phải cô ấy dùng trái tim cô ấy bù lấp vào trái tim rỗng toác của anh. Vậy trái tim trống rỗng của cô ấy thì sao? Anh lấy cái gì để bù vào đó đây?”
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất không nói gì nữa, lần đầu tiên cô biết rằng, người anh trông lạnh lùng và hiền lành này của cô lại có tài ăn nói như thế.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook