Cố Tỉ Thành tiếp tục cắt rau, “Em cũng nghĩ nhiều rồi, tôi cũng có bạn gái rồi.”
Sở Lạc Nhất ngồi xuống ghế sofa, nhìn bức ảnh đặt trên bàn, trong ảnh, anh đang ôm một cô gái, “Đây là bạn gái anh à, có tướng phu thê ghê.”
“Em gái tôi, Cố Tỉ Tịch.”
“Tây Tây.” Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn cô gái trong khung ảnh, trông qua có vẻ tuổi tác không cách biệt lắm với Cố Tỉ Thành, “Hai người cũng là thai long phượng à?”
(Ở đây chữ Tịch với Tây trong tiếng trung phát âm giống nhau)
Người trong bếp ừ một tiếng, Sở Lạc Nhất bỗng cảm thấy quan hệ giữa cô và anh thân thiết thêm vài phần, “Trùng hợp thật, em cũng vậy đấy, nhưng anh trai em chẳng đáng yêu bằng em đâu.”
Cố Tỉ Thành bật cười, cô gái này đúng là tự luyến thật.
Sở Lạc Nhất nhìn tấm ảnh, không hề động chạm linh tinh vào đồ đạc của anh mà chạy vào phòng bếp, “Ừm, để em giúp anh nhé, nếu không thì ngại lắm.”
Cố Tỉ Thành không phản đối, hất cằm về phía rổ rau cải trên bàn, “Em rửa cái này đi.”
“Tuân lệnh.” Sở Lạc Nhất vui vẻ, cười tít cả mắt đi rửa rau.
Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, không có tính tình như một thiên kim tiểu thư, chủ yếu là, cô ấy nhìn nhận mọi thứ sắc nét hơn người khác, ví dụ như chuyện của hai ông anh, cô ấy nhìn ra việc của từng người rất rõ, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng thay cho họ thôi.
Bởi vì, tính cách của mỗi người khác nhau, không thể dùng vài câu nói mà giải quyết được.
Nếu không, thế giới này sợ rằng chẳng còn thú vui gì nữa, ai cũng như nhau cả mà.
***
Trong một căn nhà khác thuộc khu nhà quân đội, tại nhà của Sở Húc Ninh.
Sở Vi và Kiều Vi Nhã đang ở trong bếp, Sở Lạc Duy ở trong phòng khách, máy tính để trên đùi, không biết đang bận rộn cái gì.
Kiều Vi Nhã vừa rửa rau vừa nhìn ra ngoài, “Em hỏi chứ, từ sáng đến tối cứ đi theo bản mặt cứ lạnh như tiền của cậu ta như thế, anh không thấy phiền lòng à?”
Sở Vi quay đầu nhìn lại, sau đó đón lấy phần rau đã rửa trong tay cô, “Cậu Hai đâu có tệ hại như em nói. Anh cảm thấy là em có thành kiến với cậu Hai thôi.”
“Xí, ai thèm có thành kiến với loại ấy, hôm qua cậu ta đối xử với em thế nào? Cả anh nữa, cậu ta bảo anh lái xe thì anh lái xe đi luôn à? Uổng công chúng ta lớn lên cùng nhau.” Kiều Vi Nhã tức giận trách móc.
“Xong cơm chưa? Hai người nói nhiều thế?” Người bên ngoài không buồn ngẩng đầu lên, nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói ấy đã bay tới đây. Sao cô gái này chưa bao giờ nói nhiều như thế với mình nhỉ, bây giờ thì lại lắm lời thế.
Đúng là... tức thật!
“Muốn ăn thì tự làm đi, việc còn đầy ra đây này, tưởng mình là Hoàng đế hay sao mà có cơm bưng nước rót tận miệng vậy.” Kiều Vi Nhã đứng trong bếp nói to.
Sở Lạc Duy ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Kiều Vi Nhã nhìn lại cậu với vẻ không phục, “Tôi nói sai à? Thái tử thì không đến, cùng lắm chỉ là một hoàng tử thôi, anh Sở Vi cái gì cũng biết làm, cậu thì biết làm gì chứ?”
Sở Vi chột dạ, bà cô ơi, xin em đừng hại anh như vậy nữa.
Quả nhiên, ngay giây sau đó, Sở Lạc Duy bỏ máy tính trên đùi xuống, sau đó đứng dậy,
Sở Vi kêu ôi chao một tiếng rồi vội vàng nói, “Cơm sắp xong rồi đây, xong ngay, xong ngay đây.”
“Việc gì anh phải sợ cậu ta như thế, có gì ghê gớm đâu.” Kiều Vi Nhã nhíu mày nhìn Sở Vi.
Sở Vi nhìn Kiều Vi Nhã bằng ánh mắt “hết đường cứu”, bỗng chốc lại thấy thương thay cho cậu Hai, tại sao người cậu Hai thích lại là Kiều Vi Nhã cơ chứ?
Sở Lạc Duy đi tới cửa bếp, nhìn cô gái vẫn còn đang kiêu ngạo nào đó, “Nếu cậu chê thì đừng ăn nữa, cậu đi đi.”
Sở Vi: “...”
Lại thêm một đứa úng não nữa!
Bình luận facebook