Nhưng với thân phận thế này thì Cố Tỉ Thành lấy cái gì ra để mà phấn đấu đây?
Tại bệnh viện Sở Thị ở thành phố A.
Hiện giờ đã là ba giờ sáng, Sư Niệm vẫn đang cúi đầu ngồi trong hành lang bệnh viện, chẳng biết đang nghĩ gì.
Thủy An Lạc đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô gái đang đắm chìm trong tự trách.
“Dì của con chỉ bị đau dạ dày thôi, không phải bệnh gì nghiêm trọng đâu.” Thủy An Lạc khẽ an ủi.
“Hôm nay con đã nổi giận với dì ấy, cho nên mới khiến dì ấy đau lòng mà không ăn cơm đúng giờ.” Sư Niệm cúi đầu, như một đứa bé làm sai chuyện: “Thật ra ngẫm lại thì con có tư cách gì để mà nói về chuyện giữa dì và ba con đâu chứ, chẳng qua con cảm thấy...”
“Không nỡ đúng không?” Thủy An Lạc tiếp lời của cô: “Mấy năm nay ba của con không cưới vợ, dì của con không lấy chồng. Hai người họ cũng chỉ cùng nhau ăn cơm với con đúng vào dịp Tết, đúng là khiến người ta nhìn mà xót xa thật.”
“Cô, mẹ con đã mất lâu như vậy rồi, tại sao hai người họ vẫn chưa buông bỏ được vậy ạ? Nói thật ra, con hoàn toàn không có bất cứ một ấn tượng nào về mẹ, thậm chí bà ấy còn chưa kịp ôm con một cái đúng không?” Sư Niệm vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn, viền mắt của cô đã hơi sưng đỏ.
“Chắc bởi vì áy náy thôi!” Thủy An Lạc nói rồi đưa tay xoa đầu của Sư Niệm: “Bởi vì hai người họ áy náy với mẹ của con, cho nên vẫn không thể đặt chuyện đó xuống được.”
“Nhưng mà mẹ con sẽ không nghĩ như vậy đâu.” Sư Niệm có chút tức giận nói.
“Con bé ngốc nghếch này, con cứ về trước đi, nếu không một lát nữa lại bị người ta trông thấy bây giờ! Dì của con không sao đâu, tới sáng mai là có thể xuất viện được rồi.” Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ rồi.
Sư Niệm ngẩng đầu, cô hiểu ý của Thủy An Lạc nên đứng dậy nhìn Thủy An Lạc, nói: “Vậy con về trước đây ạ.”
“Đi đi, mỗi người đều có cuộc sống của mình, điều con phải làm là phải sống cho thật tốt, hiểu chưa?” Thủy An Lạc trầm giọng nói, ý cô đang nói tới chuyện giữa con bé và Sở Húc Ninh.
“Con và anh ấy đã là hai đường thẳng song song từ lâu rồi ạ.” Sư Niệm nói xong, trên mặt còn nhìn ra được vẻ tự giễu: “Cô à, con đi đây.”
Thủy An Lạc nhìn Sư Niệm quay người rời đi liền nhịn không được phải thở dài. Trong mấy đứa bé này, đứa khiến cô cảm thấy đau lòng nhất chính là Sư Niệm.
Thủy An Lạc xoay người trở về phòng Viện trưởng. Sở Ninh Dực đang cầm dụng cụ của cô làm cái gì đó.
“Anh đang làm gì thế?”
“Đi đâu mà đi những nửa tiếng đồng hồ thế?” Sở Ninh Dực nói rồi để ống nghiệm đang cầm trong tay xuống, nhìn sang Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc đặt bệnh án xuống rồi liếc mắt nhìn Sở Ninh Dực một cái: “Em tăng ca anh cứ đòi theo em đến đây làm gì? Bao Rau không có nhà, công ty anh không bận hả?”
Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi ngồi xuống vị trí của cô, sau đó điều khiển cái ghế di chuyển về phía Thủy An Lạc đang đứng cạnh tủ sách: “Cô Sở, tuổi đã cao rồi mà vẫn còn tăng ca nữa hả?”
“Có mà anh mới tuổi cao ấy, em vừa mới bốn mươi thôi nhé!” Thủy An Lạc nói rồi đá một cái vào chiếc ghế Sở Ninh Dực đang ngồi, nhìn anh trượt trở về: “Thôi lượn đi, đừng có ở đây làm chướng mắt em.”
“Nói thật mà cũng không cho nói, tư tưởng của đồng chí này thật không tốt.” Sở Ninh Dực nói, sau khi cái ghế dừng lại anh mới đứng dậy, ôm lấy cô từ phía sau: “Đi đâu đấy?” Anh vẫn kiên trì hỏi lại câu kia.
Lúc Thủy An Lạc đang mải nghĩ, đột nhiên bị ai kia hôn lên mặt.
“Anh có thời gian ở đây tán gái sao không đi dạy lại cái tên đồ đệ kia của anh đi, xem chừng Tiểu Sư Niệm cũng sắp bị ép đến phát điên lên rồi đấy.” Thủy An Lạc húc húc củi trỏ vào Sở Ninh Dực.
“Đến chỗ khác thì làm sao tán em được?” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên, đã thế còn cố tình nhấn mạnh cái chữ “tán” kia nữa.
Bình luận facebook