Âu Dương Tử Huyên đẩy cửa đi vào, nhìn Sư Niệm đang trên giường bệnh.
“Cô, cháu có thể nói chuyện với cô Sư một chút được không ạ?” Âu Dương Tử Huyên khẽ nói.
Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sư Niệm, cuối cùng vẫn đứng dậy, “Các con nói chuyện đi, cô đi làm việc đã.”
Sau khi Thủy An Lạc đi khỏi, Âu Dương Tử Huyên đi tới cạnh giường bệnh, “Cô Sư, tôi có thể ngồi xuống không?”
Sư Niệm khẽ gật. Cô nhìn Âu Dương Tử Huyên bằng ánh mắt tò mò. Vì không tiện nói nên cô chỉ có thể dùng ánh mắt để thăm dò.
“Cô Sư, tôi rất hay xem phim cô đóng.” Sau khi Âu Dương Tử Huyên ngồi xuống liền nhìn Sư Niệm, “Chắc là cô không biết tôi, tôi tên là Âu Dương Tử Huyên.”
Âu Dương Tử Huyên?
Trong mắt Sư Niệm ánh lên vẻ kinh ngạc, cô ấy là Âu Dương Tử Huyên sao?
Chính là... người con gái luôn ở trong tim Sở Húc Ninh.
“Tôi vẫn luôn muốn gặp cô.” Âu Dương Tử Huyên mỉm cười nói, “Nhưng mãi vẫn chẳng có cơ hội.”
Mắt Sư Niệm hơi tối lại, hóa ra anh ấy thích cô gái như thế này.
Là kiểu con gái dịu dàng giống y như An Hinh Duyệt.
Còn cô thì lại chẳng dịu dàng chút nào.
“Anh tôi không phải là người biết ăn nói lắm. Nhưng tôi biết, đối với anh ấy cô rất khác biệt. Nếu không anh ấy sẽ không vì cứu cô mà không màng đến cả tính mạng của mình như vậy.”
“Cô nói gì cơ?” Sư Niệm bỗng trở nên kích động, vì động phải vết thương nên cô lại rụt lại, nằm phịch xuống giường.
“Ôi~” Âu Dương Tử Huyên vội đỡ lấy cô, “Cô không sao chứ?”
“Anh ấy đã cứu tôi à?” Sư Niệm nắm chặt lấy cánh tay của Âu Dương Tử Huyên, ánh mắt vốn không hề gợn sóng lúc này lại lấp lánh ánh sáng.
Âu Dương Tử Huyên đỡ cô nằm hẳn hoi xuống, nghĩ đến việc chắc chắn là anh cô không cho nói chuyện này ra, như vậy cô lại càng thấy thương hơn.
“Thật ra trong lòng cô Sư vẫn chưa bỏ được anh ấy đúng không?” Âu Dương Tử Huyên nghiêm túc hỏi.
Sư Niệm mím môi, không trả lời lại ngay lập tức.
Cô vừa mới quyết định từ bỏ, vậy mà giờ lại bị dao động chỉ vì một câu nói của Âu Dương Tử Huyên.
“Cô không cần phải trả lời lại tôi ngay đâu. Cô có thể nghe chuyện của anh ấy trước đã rồi hãy quyết định.” Giọng của Âu Dương Tử Huyên vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Sư Niệm không lên tiếng, nhưng rõ ràng đã thừa nhận lời Âu Dương Tử Huyên nói. Cô cũng muốn biết về quá khứ của Sở Húc Ninh, muốn biết xem anh từ chối cô ngoài việc vì Âu Dương Tử Huyên lấy người khác ra liệu còn nguyên nhân gì khác nữa không.
“Anh Cả không phải là con trai ruột của ba chồng tôi, chuyện này cô biết không?” Âu Dương Tử Huyên hỏi.
Sư Niệm khẽ lắc đầu, chuyện này cô thật sự không biết. Người của thành phố A đều biết Cố Tiểu An vô cùng yêu thương người con trai này, cho nên cô căn bản không hề nghĩ tới chuyện này.
“Có những câu cả đời này anh cả sẽ không bao giờ chủ động nói với người khác. Anh ấy coi những chuyện đó là sự sỉ nhục của cuộc đời anh ấy. Hôm nay tôi nói cho cô biết, chỉ là hy vọng cô Sư đừng từ bỏ anh ấy mà thôi.”
Sư Niệm siết chặt lấy tấm chăn, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ kiên định.
“Không ai biết cha của anh cả là ai, ngay cả là ba chồng tôi cũng không biết. Ngay từ khi anh ấy vừa mới ra đời đã được chọn làm một vật thí nghiệm rồi.”
“Vật thí nghiệm?” Một cái từ tước đoạt nhân cách như vậy, Sư Niệm không thể tưởng tượng nổi đây chính là cái định nghĩa được ban cho anh ngay từ lúc anh vừa mới ra đời.
“Phải, là vật thí nghiệm, ngay từ giây phút sinh ra đã là một vật thí nghiệm được chỉnh hình theo hình ảnh của ba chồng tôi hồi còn nhỏ. Bắt đầu từ ngày sinh ra, từng động tác của anh ấy đều được mô phỏng theo ba chồng tôi.”
“Biến thái à?” Sư Niệm khẽ thốt lên.
“Đâu chỉ là biến thái, không phải là người luôn ấy. Lúc anh ấy bốn tuổi đã bắt đầu luyện các kỹ năng giết người rồi. Lúc ấy anh ấy mới chỉ bốn tuổi thôi.” Âu Dương Tử Huyên nói tới đây lại không khỏi rưng rưng nước mắt.
Cả cơ thể Sư Niệm cứng đờ, cô không dám nghĩ tới cảnh tượng đó.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook