Sở Lạc Nhất bị bật lại một câu, tình địch hả? Giải thích kiểu này sao?
Trông cái vẻ rất có lý kia kìa, tại sao cô cảm thấy mình vẫn chưa có được đáp án mà lại bị tọng thêm một bọc thính vậy nhỉ?
“Chỉ là yêu qua mạng đơn thuần thôi, không chỉ những cái khác!” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không phản đối, không thừa nhận.” Cố Tỉ Thành bình tĩnh đáp.
“Nhưng chính anh cũng yêu qua mạng mà.” Sở Lạc Nhất chỉ trích.
Cố Tỉ Thành không hề cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần, “Ít nhất thì tôi sẽ không dùng quãng thời gian tám năm để lừa một cô gái.”
“Tám năm?”
Sở Lạc Nhất sững ra, đây cũng là một quãng thời gian hay ho này.
Cố Tỉ Thành gật đầu, “Tôi nghĩ, hầu hết những kẻ lừa đảo thông thường cũng chỉ kiên nhẫn được nửa năm thôi là cùng, còn việc yêu trên mạng, rất ít khả năng xảy ra chuyện gì, cũng rất nhiều người thành đôi với nhau, chỉ có điều tan vỡ vẫn có xác suất cao hơn thôi.”
“Em thấy anh nói thế này là đang ủng hộ đấy chứ.” Sở Lạc Nhất chớp mắt nói.
“Cái tôi muốn nói là, nếu muốn yêu qua mạng thì trước hết bản thân phải đủ lý trí đã. Tôi cảm thấy tôi thuộc kiểu người khá là lý trí.” Cố Tỉ Thành càng nói với cái giọng hiển nhiên hơn.
Sở Lạc Nhất: “...”
Anh thì là ngôi sao sáng của giới lý trí rồi.
“Thế rồi sao?”
“Thế nên yêu qua mạng đã nhiều hơn một chữ “mạng” rồi, có nghĩa là trong khi yêu phải phòng bị hơn, cũng là nói bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá, tất nhiên là phải lý trí đến mức sau khi gặp mặt rồi vẫn còn sự hảo cảm giống như trên mạng ảo kia, đó chính là một tình yêu trên mạng thành công.”
Sở Lạc Nhất tiếp tục uống nước hoa quả rồi lẩm bẩm một câu, “Nói nghe cũng có lý lắm, sao thế, bạn gái trên mạng của anh lý trí đến mức sau khi quyết định xong liền đá anh à?”
“Chắc thế, tuy là tôi cảm thấy cô ấy rất không lý trí khi đưa ra quyết định này, nhưng đây cũng là một quyết định không tồi.” Cố Tỉ Thành vẫn đang gài bẫy.
Sở Lạc Nhất đặt nước hoa quả xuống, đôi mắt to tròn chớp một cái, “Sao bỗng có cảm giác là em đang bị chửi thế nhỉ?”
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Sở Lạc Nhất vươn vai ngồi thẳng dậy, “Bị đá mà anh vẫn vui như thế hả?” Bé còn nhỏ, bé không hiểu gì hết đâu.
Cố Tỉ Thành nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm. Cô gái này lúc nào cũng đi ra khỏi cái bẫy của anh. Nhưng tiếc là nếu cô đi xa khỏi nó một bước, anh sẽ giăng bẫy ra xa thêm một mét.
Anh không tin một bước của cô có thể vượt xa hơn một mét đó của anh.
“Bạn trai trên mạng của em là người thế nào?” Cố Tỉ Thành nhìn phục vụ bê bát đĩa đi, sau đó mang đồ tráng miệng tới, một lát sau mới ngẩng lên nhìn về phía Sở Lạc Nhất mắt đang phát sáng.
Sở Lạc Nhất cầm lấy thìa, cười tít mắt ăn bánh kem lạnh, “Anh ấy cũng là quân nhân giống như anh.”
“Anh ta nói với em à?”
“Sao có thể như thế được, em đoán thôi. Anh ấy rất hay đột nhiên biến mất. Trước đây ông ngoại em cũng như vậy, sau này anh trai em cũng thế.” Sở Lạc Nhất tỏ ra nghiêm túc nói, “Có điều tuy chưa gặp mặt bao giờ, không biết anh ấy tên gì, nhưng anh ấy thật sự đối xử với em rất tốt.” Sở Lạc Nhất nói, “Em thật sự cảm thấy có lỗi với anh ấy.”
“Thế này có nghĩa là anh đang tự đào hố chôn mình hả, để em nghĩ tới điểm tốt của anh ta rồi sẽ không đá anh ta nữa ấy.”
Sở Lạc Nhất hơi bối rối, ăn cũng thấy không ngon nữa.
“Mấy năm nay, tất cả những ngày tháng em u ám nhất đều có anh ấy ở bên. Chắc anh trai em có nói cho anh biết thân phận của em rồi nhỉ. Năm năm trước lúc em bị tấn công trên mạng, ngay đến ba mẹ em em cũng không muốn gặp, là anh ấy đã luôn ở bên em. Khoảng thời gian đó có lẽ anh ấy rất bận, nhưng ngày nào nửa đêm đến đúng giờ sẽ xuất hiện hỏi xem tâm trạng em đã đỡ hơn chút nào chưa. Sau đó, có mấy lần em gặp nguy hiểm ở bên ngoài, tuy biết bản thân không thể chết được, nhưng vẫn cảm thấy rất sợ hãi, cũng là anh ấy luôn ở bên em. Nói cho cùng, anh ấy và em quen nhau là vì mẹ em, cả ngày cứ chê em nếu không yêu sớm sẽ muộn mất, lúc đó em mới có mười tuổi thôi ấy!”
Bình luận facebook