Sở Lạc Nhất khẽ mắng một tiếng.
Kiều Vi Nhã ồ lên: “Trí tưởng tượng phong phú như thế sao không đi viết tiểu thuyết nhỉ, mẹ em việc gì phải tranh với loại người như thế cơ chứ?”
Cố Tỉ Thành tiếp tục nói: “Năm nay lão Sở cũng sẽ lên chức Lữ đoàn trưởng. Lão không đi được, lại không có vị trí trống. Trước đó lão Sở lại bắt được tên tội phạm quốc tế Chó Vàng, coi như đã lập công lớn, cho nên nhất định sẽ thăng chức.”
“Ai da, thế là lão Hà đó không đi được, còn phải chôn chân ở cái chỗ không một bóng người đó hả?” Sở Lạc Nhất chép miệng nói, “Thảo nào lão lại nóng lòng muốn dạy dỗ chúng ta như vậy.”
“Có thể nói là thế, hiện giờ vị trí của Lữ đoàn trưởng Hà rất khó xử. Ông ta lại có vài chuyện không được trong sạch. Nếu như nhất định phải nhường lại vị trí thì có khả năng ông ta sẽ phải chuyển nghành.” Cố Tỉ Thành nói.
“Vậy lão có tức quá hóa giận mà giết em không?”
“Không đâu, nếu lão tức quá hóa giận thật thì người lão muốn giết cũng là cô ấy.” Cố Tỉ Thành nói, dùng cằm chỉ về phía Kiều Vi Nhã.
Sắc mặt của Sở Lạc Duy càng khó coi hơn.
Cố Tỉ Thành coi như không nhìn thấy.
Kiều Vi Nhã hơi chớp mắt. Theo lý thì là vậy, Khương Miêu Miêu vì ân oán với cô mà bị Sở Lạc Duy đưa vào tù. Còn lão Miêu cũng vừa hay cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện Khương Miêu Miêu và Chó Vàng hợp tác mà dính bẫy. Càng không khéo chính là, gã Chó Vàng kia lại do Sở Húc Ninh bắt được.
Loanh quanh một hồi, lão Lữ đoàn trưởng Hà này lại bị rớt vào một cái hố lớn.
Mà tất cả mọi chuyện đều là do ân oán giữa Kiều Vi Nhã và Khương Miêu Miêu mà ra.
“Nhưng em nghĩ lão già thối thây đó hôm nay đã có một đêm kinh hoàng rồi. Đáng đời lão lắm. Ngày mai chờ đám phụ huynh học sinh tới xem lão định làm thế nào?” Kiều Vi Nhã hung hăng nói.
Sở Lạc Nhất gật đầu, không thể để mình bị thương một cách phí phạm như vậy được, còn chảy mất bao nhiêu là máu nữa chứ.
“Nhưng các em cũng phải cẩn thận một chút. Tổng chỉ huy của đợt huấn luyện quân sự lần này là lão Sở. Lão ta dám làm như vậy, chín phần mười là âm mưu muốn đẩy hết trách nhiệm cho lão Sở.” Cố Tỉ Thành nhắc nhở nói.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc Duy, cậu liền đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Vi Nhã khẽ gật đầu, nhìn Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất, “Hai người...”
Sao cô cứ cảm thấy chỉ mấy tiếng đồng hồ trôi qua thôi, giữa hai người này đã có gì đó mà không ai biết là thế nào.
Sở Lạc Nhất chớp mắt dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, giống như đang nói: Bọn chị làm sao cơ?
Kiều Vi Nhã chọc lên trán cô nàng một cái: “Sao hả, chị cứ thế mà đá phắt anh bạn trai trên mạng của chị hả?”
Sở Lạc Nhất cười khanh khách, một tay bám lên người Kiều Vi Nhã, sau đó dùng cái chân chưa bị thương định bước qua Kiều Vi Nhã đến bên cạnh Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành vội vàng đỡ lấy dìu cô qua.
“Em chậm thôi chứ, tưởng mình bất tử thật đấy à?” Cố Tỉ Thành nhíu mày trách cứ, nhưng động tác dìu đỡ lại vô cùng dịu dàng.
Kiều Vi Nhã yên lặng nhích ra xa, “Tự dưng lại thấy bị nhét cho một nắm thức ăn cho chó rõ to.”
“Không muốn nhìn thì cút ra ngoài đi, ai bắt em nhìn đâu.” Sở Lạc Nhất không hề khách khí làm mặt quỷ với Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã liếc xéo cô nàng một cái, hừ một tiếng.
Sở Lạc Nhất tựa vào người Cố Tỉ Thành, vươn tay nhấc tay anh lên, “Nào qua đây, giới thiệu với em, đây là Sáu Chấm nhà chị.”
“Gì cơ?” Kiều Vi Nhã giật mình, cặp mắt trong trẻo mở to.
Sở Lạc Duy vừa bước vào liên nghe thấy tiếng kêu của Kiều Vi Nhã, không nhịn được nhíu mày, “Lớn tiếng như thế làm gì?” Chím chóc bên ngoài sắp bay hết cả rồi đấy. Cô ấy sợ lão Hà kia không biết bọn họ đang ở chỗ này đấy à?
Bình luận facebook