Cố Tỉ Thành lại không thấy mình làm gì sai.
“Cho dù là kẻ nào làm chuyện bậy bạ thì cũng đều phải gánh trách nhiệm cả, mà chuyện này xác thực có quan hệ tới chế độ quản lý trong quân đội, lần này coi như cho toàn quân một bài học đi.”
“Bài học lần này của cậu dùng tiền đồ của mười mấy sĩ quan trong lữ đoàn để đổi lấy đấy.” Sở Húc Ninh cười gằn.
Cố Tỉ Thành cười rất tao nhã, đặt văn kiện trong tay xuống, anh nói đùa, “Hiện giờ toàn lữ đoàn đều biết Lữ phó vì tiền đồ của bọn họ mà phải bán mình đấy, đây là thông báo diễn tập quân sự.”
Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn, “Có ý gì?”
“Thủ trưởng Sư và Thủ trưởng Kiều cùng kết hợp với mấy vị tướng quân, cho chúng ta một cơ hội. Lần diễn tập quân sự này chúng ta tập cùng lữ đoàn pháo binh Hai của thành phố A, nếu chúng ta thắng thì chuyện lần này coi như lấy công chuộc tội. Nhưng anh cũng biết lữ đoàn pháo binh Hai khó đối phó đến mức độ nào rồi đấy, trang bị của bọn họ tốt hơn nhiều so với chúng ta, thiết bị cũng tiên tiến hơn.”
“Chỉ cần đầu óc lanh lợi hơn bọn họ là được rồi.” Sở Húc Ninh cầm tờ thông báo lên, trong mắt ánh lên vẻ lần diễn tập này nhất định phải thắng.
“Nhưng anh đang trong thời kỳ mới cưới mà, chậc chậc chậc, lần diễn tập quân sự này phải đi mất một tháng, vậy chị dâu phải làm sao bây giờ?” Cố Tỉ Thành trêu chọc anh.
“Cô ấy cũng có việc.” Sở Húc Ninh nghĩ đến hành trình sắp tới của Sư Niệm, thế này cũng tốt, cô đi ra ngoài một chút, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Hai người thiếu tiền lắm à?” Cố Tỉ Thành hỏi.
Sở Húc Ninh nhíu mày, “Không thiếu.”
“Vậy hai người liều mạng như vậy để làm gì?” Sở Húc Ninh là quân nhân, anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Lời này của cậu đi mà nói với Bao Đậu ấy.” Sở Húc Ninh cho Cố Tỉ Thành một ánh mắt lạnh như băng.
Cố Tỉ Thành dứt khoát im miệng. Anh biết Sở Lạc Nhất cũng không phải là một người có thể chịu được sự nhàn rỗi.
Đến đêm Sở Húc Ninh không về mà ngủ luôn ở văn phòng, sáng hôm sau anh đi lấy bữa sáng rồi mới về nhà.
Lúc anh về tới nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh, nghĩ chắc hai người kia vẫn chưa ngủ dậy, anh bèn đặt bữa sáng xuống rồi đi ngay.
Người tỉnh lại đầu tiên là Sư Niệm. Lạ nhà nên cô hơi mất ngủ. Lúc đi ra ngoài nhìn thấy bữa sáng trên bàn, cô biết ngay là vừa rồi mình không nghe nhầm, đúng là anh về qua nhà thật.
Sư Niệm mỉm cười nhìn bữa sáng trên bàn, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Sư Niệm chụp bức hình rồi đăng lên weibo.
[Ngày đầu tiên, anh Sở mang bữa sáng về, tôi rất khỏe, rất hạnh phúc.]
Sư Niệm mới đăng lên weibo xong mà lượt chia sẻ và lượt bình luận đã lên tới hơn chục nghìn chỉ trong vài phút. Cô biết ở phía dưới ngoài những lời hâm mộ ra thì nhiều hơn thế là những lời mắng chửi cô, nhưng cô chẳng thèm để ý. Cô muốn nói cho giới truyền thông biết, Sư Niệm cô, đang sống rất thoải mái.
Sư Niệm đăng lên weibo xong, cô đi gọi Sở Lạc Nhất dậy. Sở Lạc nhất lăn một vòng lại tiếp tục ngủ, “Đừng gọi em, em buồn ngủ lắm.”
Sư Niệm bật cười, đúng là trẻ con mà.
Lúc Sư Niệm ăn sáng, chị Tám gọi điện tới nói là cô lại lên trang nhất rồi, các loại bình luận hâm mộ, chúc phúc, ghen tỵ và chửi rủa cũng chiếm một nửa.
Sư Niệm cười khẩy. “Em quen rồi, dù gì lúc này Mạch Thụy cũng không bỏ qua cho em đâu. Cô ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bôi nhọ em, chờ em cút ra khỏi ngành giải trí.”
“Chị vừa mới nhận được tin tức, lần này trong chương trình Chị em cùng nhau hành động (đặt tên bừa thôi, đừng coi là thật) cũng mời cả Mạch Thụy, em có muốn cân nhắc lại không?” Chị Tám lo lắng nói.
“Có cái gì mà cần phải cân nhắc, nếu thật sự bị đem ra so sánh thì cô ta không thắng được em đâu.” Sư Niệm vừa ăn vừa nói. “Chị yên tâm đi, khi còn nhỏ em chưa từng sợ cô ta lần nào, giờ vẫn vậy thôi.”
Ngoại trừ Sở Húc Ninh thì không ai có thể làm cho Sư Niệm sợ hãi hết.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook