Cơ thể Sở Lạc Duy bất giác run lên. Cậu dứt khoát hất tay cô ra rồi đứng dậy. “Con gái con đứa đừng có cử chỉ thô lỗ như vậy.” Sở Lạc Duy vừa nói vừa đứng dậy, sau đó xoay người về phòng ngủ.
Thô lỗ?
Kiều Vi Nhã không thể tin nổi chỉ vào mình, rồi lại nhìn theo bóng lưng người nào đó đang bỏ về phòng.
“Tôi thô lỗ? Sở Lạc Duy, cậu ra đây nói rõ cho tôi biết, cậu có ý gì hả?” Kiều Vi Nhã chất vấn. Cô không hề suy nghĩ mà đẩy cửa phòng Sở Lạc Duy ra.
Không có ai.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy?
Đang ban ngày mà cậu ta đi tắm là sao?
“Sở Lạc Duy, cậu bị điên đấy à, ban ngày ban mặt đi tắm làm cái gì?” Kiều Vi Nhã cười nhạo.
Bên trong phát ra một tiếng rên ngớ ngẩn của Sở Lạc Duy.
Tiếng rên?
Trong đầu Kiều Vi Nhã đột nhiên xuất hiện một số hình ảnh không thể miêu tả được. Cô vô thức buột miệng chửi tục.
Không ngờ cậu ta...
“Sở Lạc Duy, cậu là đồ lưu manh...” Kiều Vi Nhã hét lên, sau đó nhanh chóng quay người chạy ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Kiều Vi Nhã lập tức gửi tin nhắn thoại cho Sở Lạc Nhất.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Sở Lạc Duy là đồ lưu manh, quá lưu manh luôn rồi ấy.]
Sở Lạc Nhất thấy cô em mình nói bằng giọng căm giận ngút trời thì trong lòng thầm nghĩ, lưu manh thế nào? Thanh mai trúc mã nhà người khác lúc đi nhà trẻ đã hôn nhau rồi, chỉ có anh của cô là cứ sợ sợ sệt sệt mãi, vụng trộm hôn có một lần mà vẫn là chờ người ta ngủ rồi mới dám làm.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh ấy làm gì em? Hôn em à? Hay ôm? Hay là ấy ấy em rồi?] Sở Lạc Nhất cố ý cười tủm tỉm hỏi lại.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Cậu ta, cậu ta...]
Sở Lạc Nhất mở ra nghe hai lần, chị gái à, chị nói hai câu cậu ta rồi mà vẫn chưa nói rõ là anh ấy đã làm gì kìa!
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Làm sao, thằng em của cậu ta chào em à?]
Sở Lạc Nhất nhìn thấy câu nói này, chân vừa chạm đất không đứng vững nổi liền ngã rầm xuống đất.
“Ai da...” Sở Lạc Nhất vui quá hóa buồn, đau phát khóc.
“Làm sao thế vậy?” Sở Ninh Dực nhanh chóng tiến vào. Thấy Sở Lạc Nhất đang ngã lăn dưới đất, anh vội chạy qua bế con gái lên.
Thủy An Lạc cũng chạy vào theo. Cô đã thay xong quần áo, rõ ràng là đang chuẩn bị đi làm.
Sở Lạc Nhất được Sở Ninh Dực bế lên giường.
Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chân của cô. “Con làm gì mà kích động như vậy?”
Sở Lạc Nhất vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng. Cô chỉ biết cười ha ha. Chị Niệm Niệm kết hôn rồi nên nói truyện trực tiếp quá, cô không tiếp thu nổi.
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn vợ. “Nhìn mặt con bé thế này không biết lại vừa nói chuyện gì rồi?”
“Nào có, con rõ ràng rất thuần khiết đấy nhé.” Sở Lạc Nhất phản bác.
Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên đùi con gái, nói: “Cũng may còn biết che chắn cho chân của mình.”
Lúc này Sở Ninh Dực mới yên tâm, theo Thủy An Lạc đứng dậy. “Rồi, con thuần khiết, rất thuần khiết, còn thuần khiết hơn cả đứa trẻ sơ sinh. Ba mẹ đi đây, ở nhà nhớ ngoan đấy.”
“Vâng, con nhất định sẽ ngoan mà!” Sở Lạc Nhất tỏ ra mình tuyệt đối ngoan ngoãn mà nhìn Sở Ninh Dực.
Thấy hai ba mẹ sắp đi, cô đột nhiên nói. “Ba, chiều nay ba đừng đi theo giúp con, tự con có thể làm được.”
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn con gái mình. Anh biết con gái sợ đám truyền thông sẽ vẩy lửa chiến tranh lên người anh.
Có phải Sở Ninh Dực anh ở ẩn quá nhiều năm rồi nên để đám người ở thành phố A này cảm thấy anh dễ bị bắt nạt thế không?
“Ba biết rồi, con nghỉ ngơi cho tử tế đi.” Sở Ninh Dực nói rồi đưa Thủy An Lạc đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại xong, Thủy An Lạc mới nhìn sang Sở Ninh Dực, “Anh Sở định làm gì?”
Cô có thể cảm giác được lần này Sở Ninh Dực đã thật sự nổi giận, khí thế quanh người anh rất nặng. Dù anh đã cố giấu rất kỹ, nhưng vì là vợ của anh nên cô vẫn biết.
Bình luận facebook