Nhưng Cố Tỉ Thành bỗng nghĩ đến tin tức liên quan tới Sở Lạc Nhất. Cô vợ tương lai này của anh lại là hòn ngọc báu được ba vợ đại nhân nâng niu. Lúc này boss thấy khó chịu với cậu con rể tương lai là anh thì cũng phải thôi.
“Long gia thành Rome.” Cố Tỉ Thành nói thẳng.
“Cái gì?” Sở Ninh Dực khựng lại, đặt bút xuống không ký tên nữa rồi bảo thư ký ra ngoài, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ, “Nói tiếp đi.”
“Hôm nay em có thấy một con rồng lớn trong tập tranh của Nhất Nhất. Em đã từng thấy con rồng này. Hai năm trước, lần mà sư phụ bảo em tới Rome, lúc bị bắt em đã thấy con rồng đó trong hầm ngục. Em có nhớ mang máng có người từng nói với em về Long gia ở thành Rome.” Cố Tỉ Thành không giấu giếm gì nói thẳng, “Sao Nhất Nhất lại vẽ ra con rồng đó được?”
Ngón tay Sở Ninh Dực khẽ gõ lên tấm kính thủy tinh, Long gia ở thành Rome, Bạch Hoành.
Là hắn ta sao?
Hắn ta đã lớn lên ở Long gia sao?
Sở Ninh Dực thầm nghĩ trong lòng, người bên cạnh vẫn không nói gì, chờ anh trả lời.
“Sắp tới cậu lại đến Rome một lần nữa đi. Điều tra cho tôi xem chủ nhân nơi đó hiện tại có phải là một người tên là Bạch Hoành không.” Sở Ninh Dực căn dặn, “Còn về chuyện của Nhất Nhất, chuyện này nên để con bé tự nói với cậu. Tất nhiên là nếu như hai đứa có thể đi với nhau được đến cuối cùng.”
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành cảm thấy Sở Lạc Nhất nghĩ sai rồi, người bị ghét bỏ rõ ràng là anh mới đúng.
Sở Ninh Dực dập điện thoại của Cố Tỉ Thành, vẫn đứng nhìn ra bên ngoài. Thủy An Lạc vẫn luôn trốn tránh bí mật của Long gia, nhưng cuối cùng lại vẫn bị vạch trần từ phía con gái.
Rome, Long gia.
Bạch Dạ Hàn, Bạch Hoành, hai người này có quan hệ gì với nhau không?
Bạch Dạ Hàn là người của Long Nhược Sơ. Nếu Bạch Hoành và Bạch Dạ Hàn có quan hệ gì với nhau, vậy việc Long gia xuất hiện ở Rome có thể giải thích được rồi.
***
Sở Lạc Nhất và Diệp Ngữ Vi ở gian trưng bày triển lãm cả một buổi chiều. Cho đến khi Cố Tỉ Thành quay lại đón họ, Diệp Ngữ Vi đã mua được vài bức tranh rồi. Tất cả đều là tranh của Sở Lạc Nhất, hơn nữa còn mua về với giá cao nữa.
Ý của Diệp Ngữ Vi là mua về cho ba của Cố Tỉ Thành xem, để chồng mình biết con dâu tương lai của họ là một thiên tài hội họa.
Cố Tỉ Thanh vừa nghe vừa không nhịn được nhíu mày, sao mới có một buổi chiều mà cô ấy đã có thể lấy lòng được mẹ anh rồi vậy. Cô vợ này của anh được đấy.
“Nếu như đã tới thành phố A rồi, không bằng mời ba mẹ của Nhất Nhất ăn bữa cơm nhỉ.” Diệp Ngữ Vi bỗng lên tiếng.
“Dạ?”
Sở Lạc Nhất giật mình, thế này là gia đình hai bên sắp gặp mặt nhau à?
Cố Tỉ Thành cũng thấy hơi bất ngờ. Anh cố tình muốn để Sở Lạc Nhất giải quyết chuyện này. Nhưng nếu để sư phụ biết được, anh không biết liệu sư phụ có bộp chết anh không nữa.
“Mẹ ơi, giờ gặp luôn ấy ạ?” Cố Tỉ Thành không chắc chắn hỏi lại.
“Nhất Nhất, trông thế này là nó không muốn tiếp tục với con rồi.” Diệp Ngữ Vi nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Mẹ chồng ghê gớm thật!
Giờ nếu như cô không nói giúp Diệp Ngữ Vi thì chắc chắn sẽ không ổn.
Sắp vào tháng mười, thật ra thời tiết cũng không nóng, nhưng Sở Lạc Nhất đứng dưới ánh nắng mặt trời lại cảm thấy thành phố A không bình thường chút nào.
“Mẹ...”
“Anh không muốn lấy em đến thế cơ à? Lại nói, em mới mười tám thôi, anh có muốn lấy cũng không được ấy.” Sở Lạc Nhất hừ lạnh một tiếng, có vẻ nóng nảy rồi đây.
Cố Tỉ Thành trừng mắt nhìn về phía Sở Lạc Nhất, cảnh cáo cô đừng có gây thêm rắc rối.
Sở Lạc Nhất liền làm một cái mặt quỷ với anh.
“Nhất Nhất, giờ con có tiện liên lạc với ba mẹ con không? Nếu không có thời gian thì thôi.” Diệp Ngữ Vi lại nhìn Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất nhanh chóng thu lại cái mặt quỷ của mình, mỉm cười với Diệp Ngữ Vi rồi nói: “Có ạ, tất nhiên là có thời gian rồi.”
Bình luận facebook