Sở Lạc Ninh đạp cửa ra, lại đẩy đám người muốn vào ra sau. Cùng lúc đó, Cố Tỉ Thành phá cửa sổ vào, cướp lấy chiếc hộp đựng ice two của kẻ kia.
“Rầm...” Cửa phòng bị Sở Lạc Ninh đóng chặt, ngăn cách tất cả bên ngoài.
Năm tên bị kèm trước kèm sau trừng to mắt nhìn họ.
“Chúng mày là ai?” Một gã trông tầm khoảng trên dưới bốn mươi mắt đỏ ngầu gào lên. Ccuộc giao dịch lần này kín kẽ như vậy, trước đó cũng đã được chuẩn bị kỹ, sao lại bị người ta phát hiện ra được? “Đều là người trong giới cả, tao khuyên mày nên bỏ đồ xuống đi. Bạch gia không phải là người mà bọn mày có thể chọc vào đâu.”
Sau khi Cố Tỉ Thành buộc chặt đồ lại xong liền ngồi luôn xuống bàn trà, gác một chân lên, trông rất thô lỗ.
Không, theo như Sở Lạc Ninh thấy thì người này vốn là một tên vô lại, là một tên vô lại đã cướp mất em gái anh.
Cố Tỉ Thành tì hai tay xuống bàn, cái chân đang gác lên không ngừng lắc lắc, “Anh Bạch, dù gì thì tôi đã tới rồi chẳng lẽ anh không định xuất hiện sao?”
Cố Tỉ Thành vừa nói xong, xung quanh đều yên tĩnh lại.
“Ha ha ha ha...” Tiếng cười từ chiếc cửa sổ vỡ truyền tới, Cố Tỉ Thành khẽ nhắm mắt lắng nghe.
“Đoàn trưởng Cố đúng là giỏi giương Đông kích Tây thật.”
“Là anh Bạch dạy hay thôi.” Cố Tỉ Thành nói bằng chất giọng tao nhã của mình. Anh từ từ đứng dậy, nhìn về phía tấm kính vỡ nát. “Lúc ở thành phố B không phải anh Bạch cũng dùng chiêu này đấy sao?”
“Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự đại sẽ khó tránh khỏi hỏng việc đấy. Cố Tỉ Thành, nếu anh có thể sống sót mà rời khỏi đây, vậy đống ice two này tặng lại anh, thấy thế nào?”
Cố Tỉ Thành lấy điện thoại ra, từ từ bấm số, “Nếu như tôi có thể sống mà rời khỏi đây, vậy những thứ này cũng không cần anh phải tặng tôi, mà là tôi tự mình cầm đi.” Cố Tỉ Thành nói xong liền ấn số cuối cùng.
Chỗ cửa sổ vỡ có tiếng chuông vang lên, là tiếng chuông điện thoại mặc định, người bên kia hình như đã bị chọc giận nên đã hất bay chiếc ghế bên cạnh mình.
“Anh Bạch dùng cái điện thoại này cũng thuận tay nhỉ, thật ngại quá, trót phơi bày lớp ngụy trang tiếp theo của anh mất rồi.” Cố Tỉ Thành nói nghe có vẻ áy náy lắm nhưng trên mặt thì không có bất cứ ý xin lỗi nào.
Sở Lạc Ninh: “...”
Đúng là lão hồ ly.
“Anh...”
“Chỉ thử nghiệm chút thôi, không ngờ một kẻ tự đại như anh lại giữ lại cái điện thoại đó thật. Anh cảm thấy giữ lại để chứng tỏ là anh không sợ tôi sao? Nhưng sự thật chứng minh, kẻ tự đại lại là... anh.” Cố Tỉ Thành nói không hề khách khí chút nào, còn người bên kia vẫn một mực im lặng.
Trên chiếc trực thăng cách đó không xa, hai tay Bạch Hoành siết chặt đè lên bàn điều khiển trong máy bay, nhìn chiếc điện thoại vang lên vài tiếng rồi ngừng kia.
“Hay lắm, Đoàn trưởng Cố vẫn thông minh như trước.” Bạch Hoành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Khen lầm rồi.” Cố Tỉ Thành khách khí đáp lại.
“Vậy để xem xem hôm nay anh có thể rời khỏi đây được không đã.” Bạch Hoành nói xong, năm tên bị bao vây bắt đầu tấn công về phía họ.
Mặt trời lên cao, chiếu sáng cả căn phòng.
Tại Thấm Tâm Viên, chiếc rèm cửa phòng Sở Lạc Nhất vẫn phất phơ theo gió. Cô ngồi trên cửa sổ, điện thoại đặt cạnh đùi vẫn mãi không hề sáng lên, sắp ba tiếng đồng hồ rồi, không có một chút tin tức nào hết.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự lo lắng cho Cố Tỉ Thành, nhưng không ngờ cảm giác này lại khiến người ta cảm thấy bức bối như vậy.
Bình luận facebook