Cô vẫn nhớ, ban nãy Sở Lạc Duy đã nói tối nay ra ngoài ăn cơm.
Sở Lạc Duy đóng tủ lạnh, quay người lại, “Tôi sợ cậu đến đó rồi ăn không nổi, đặt gì đây?”
Kiều Vi Nhã lại nằm xuống, “Tùy.”
Sở Lạc Duy dựa vào ghế sofa nhìn người đang ôm gối giả chết kia, cầm điện thoại gọi cho Sở Vi, bảo Sở Vi đến nhà hàng đặt cơm đưa tới đây.
Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy với vẻ không thể tin nổi, “Có tí việc này mà phải bảo anh Sở Vi làm á? Cậu sống để làm gì thế?”
“Tôi sống để đặt cơm cho cậu?” Sở Lạc Duy lơ đễnh hỏi.
Kiều Vi Nhã, “Ba tôi còn nấu cơm cho mẹ tôi ăn đấy.”
Sở Lạc Duy nghe thấy câu nói đó, nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Ba mẹ cậu có quan hệ gì?”
“Vợ chồng.”
“Vậy chúng ta có quan hệ gì?” Sở Lạc Duy nói, đột nhiên ghé sát lại gần Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã vô thức lùi về sau, nhìn Sở Lạc Duy với vẻ đề phòng. Cô nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của mình trong không gian yên tĩnh này.
Họ có quan hệ gì?
Không phải anh em thanh mai trúc mã à?
Nhưng cậu ta ghé sát vào như thế để làm gì?
Gần đến mức cô gần như nhìn thấy cả lông mi của cậu ta rồi đó?
Đàn ông con trai mà lông mi chẳng khác gì cô, đẹp lắm chắc?
Với cả, trái tim nhỏ của cô đập loạn cái gì chứ, có phải chưa từng thấy chàng trai này đâu, lúc nhỏ còn tắm cùng nhau cơ mà, đập cái gì mà đập.
Kiều Vi Nhã nghĩ tới đây liền đẩy người kia ra, nhảy dựng lên, “Quan... quan hệ gì?”
Sở Lạc Duy bị đẩy mạnh ra, ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã đang trốn ra xa, xì một tiếng, “Cậu cũng không phải vợ tôi, tại sao tôi phải nấu cho cậu ăn?”
Kiều Vi Nhã nhìn cậu bằng vẻ hung dữ, “Đúng thế, đúng thế, cậu chỉ nấu cho người trong lòng cậu thôi chứ gì? Đi đi, để xem cậu bày tỏ xong có bị từ chối luôn không.” Kiều Vi Nhã nói, nhẫn nhịn cảm giác hơi cay đắng trong lòng, ngữ điệu vẫn cứ kiêu ngạo như một nàng công chúa.
Sở Lạc Duy đang nghịch điện thoại liền khựng lại, trong ánh mắt vụt qua một tia nguy hiểm, sau đó nhanh chóng thu lại.
Kiều Vi Nhã coi sự im lặng của cậu là ngầm đồng ý. Quả nhiên, người này có người trong lòng rồi, chỉ có điều cậu bảo vệ người đó quá tốt, đến bây giờ cô vẫn không biết cô gái đó là ai.
Kiều Vi Nhã nghĩ, bước một bước nhỏ chầm chậm đi tới, hai tay tự nhiên chống dưới cằm, sau đó chống khuỷu tay lên lưng ghế sofa, “Này, người trong lòng cậu rốt cuộc là ai thế, cậu nói tôi nghe đi, tôi không kể với người khác đâu. Tôi đảm bảo tôi cũng không nói với anh Sở Vi đâu.” Kiều Vi Nhã nịnh nọt, trong giọng nói của cô không biết xen lẫn sự tò mò hay đau xót.
Sở Lạc Duy khẽ nghiêng mặt qua, nhìn cô gái đang gần mình trong gang tấc.
Cậu biết Tiểu Bất Điểm hơi chậm hiểu, nhưng không ngờ cô ấy chậm hiểu tới mức độ này.
Cô gái ấy, ngoài cô ra thì còn có thể là ai.
“Muốn biết hả?” Sở Lạc Duy hỏi.
Kiều Vi Nhã vội vàng gật đầu, tỏ ý cô vô cùng tò mò.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho cậu biết?” Sở Lạc Duy nói, không hề che giấu sự tức giận của mình. Cậu đứng dậy, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng rồi bỏ về phòng mình.
Kiều Vi Nhã: “...”
Bối rối rồi đây, cậu Hai sao tự nhiên lại nổi nóng thế nhỉ?
Kiều Vi Nhã đứng thẳng người, quay đầu nhìn về cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại chặt, càng lúc càng thấy tò mò, cô chỉ muốn hỏi chính mình, có cần thiết phải tức giận thế không?
Đúng là hẹp hòi.
Kiều Vi Nhã tức giận vì không được tin tưởng, âm thầm mắng chàng trai nào đó vừa vào phòng ngủ.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook