Kiều Vi Nhã bị Sở Lạc Duy kéo ra ngoài, đằng sau là tiếng kêu gào của biên kịch Jack.
Nhưng Kiều Vi Nhã cảm thấy rất sảng khoái. Sở Lạc Duy lặng lẽ đào được cả nam diễn viên chính của người ta đi, còn vào lúc bộ phim đã khởi quay được một tháng rồi nữa chứ. Phải biết rằng lúc này đã có rất nhiều cảnh phim được quay, đột nhiên phải đổi nam diễn viên chính sẽ thú vị lắm.
“Này, không phải cậu bảo đợi ông ta quay xong à?” Kiều Vi Nhã phấn khích hỏi.
“Đột nhiên cảm thấy như thế này thú vị hơn.” Sở Lạc Duy nói thật, không hề che giấu thú vui quái đản của mình.
Kiều Vi Nhã: “...”
Quả nhiên, đây là một chàng trai thay đổi khôn lường.
Ai dám nói con gái thay đổi khó lường là vì họ chưa gặp được dạng con trai như Sở Lạc Duy thôi.
Nhưng Kiều Vi Nhã cảm thấy Sở Lạc Duy xấu tính như thế này khá là đáng yêu đấy.
Đáng yêu tới mức khiến người ta muốn...
Ơ không, không, không, Kiều Vi Nhã, mày đang nghĩ cái quái gì vậy?
Ý thức được mình đang nghĩ tới điều gì, khuôn mặt Kiều Vi Nhã hơi ửng hồng. Trước khi Sở Lạc Duy phát hiện ra, cô quyết đoán quay đầu đi, đưa lưng về phía cậu, đi ngay phía trước.
Sở Lạc Duy nhìn một loạt động tác của cô mà không khỏi nhíu mày. Cô gái này lại nghĩ cái gì thế?
“Tôi nói cậu...”
“Nói gì thì nói đi, chạm vào người tôi làm gì?” Kiều Vi Nhã đột nhiên né tránh như bị hoảng sợ. Cô quay đầu nhìn chàng trai đang giơ tay giữa không trung ở phía sau với vẻ đề phòng.
Sở Lạc Duy: “...”
Nửa đêm nửa hôm bị động kinh à?
Dường như ý thức được việc mình quá kích động, Kiều Vi Nhã vội vàng quay đầu lại, định che giấu sự bối rối của mình, nhưng không ngờ vì quay vội quá, khiến chân phải xoắn vào chân trái, ngã nhào xuống đất.
Lần này quá nhanh, đến cả Sở Lạc Duy cũng không kịp kéo cô lại.
Sở Lạc Duy nhìn cô bị ngã, vội vàng bước tới đỡ cô lên, “Mắt mũi để làm bóng đèn à? Đi đường cũng không nên thân. Cậu mười bảy tuổi hay mười bảy ngày tuổi thế?” Sở Lạc Duy tức giận mắng. Nhìn đầu gối cô ngã tới mức xuất hiện vết máu, cậu càng đau lòng hơn.
Hôm nay Kiều Vi Nhã mặc quần bò dài, nhưng lúc này quần bò đã bị nhuốm máu tươi.
“Đau, đau, đau! Cậu hung dữ với tôi thế làm gì?” Kiều Vi Nhã ngồi bệt trên mặt đất, kêu ầm lên, nhìn đầu gối rướm máu của mình, cô cũng đau lắm đấy nhé!
Sở Lạc Duy trừng cô như sắp lòi cả mắt, cậu mà hung dữ hả?
Cậu đau lòng đấy chứ.
Sở Lạc Duy quay đầu nhìn xung quanh, sau đó bế Kiều Vi Nhã lên, bước nhanh về phía quầy thuốc cách đó không xa, bế cô vào, yêu cầu bông băng và nước sát trùng.
Suốt quá trình Sở Lạc Duy vô cùng nôn nóng, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt ngưỡng mộ của cô gái làm thêm trong quầy thuốc, còn lớn tiếng mắng người ta nhanh tay nhanh chân lên.
Cảm giác này...
Là cảm giác được che chở.
Nghĩ tới đây, Kiều Vi Nhã rùng mình, Sở Lạc Duy che chở cô á?
Cô có khả năng tưởng tượng như vậy, sau này chắc chắn sẽ là một thợ săn tin giỏi.
Sở Lạc Duy liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã đang run rẩy, cởi áo khoác ngoài ra khoác lên vai cô, “Sau này buổi tối đi ra đường mà còn mặc ít như thế, tôi sẽ đốt hết váy vóc trong tủ quần áo của cậu.”
Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Vi Nhã mở to, càng có vẻ đáng yêu hơn trong chiếc gương tròn.
Cô gái ở quầy thuốc mang bông băng và thuốc sát trùng tới. Sở Lạc Duy đưa tay đoạt lấy.
Chân của Kiều Vi Nhã run lên, chàng trai này không định phế bỏ chân của cô luôn chứ?
Sở Lạc Duy quỳ một chân trên sàn nhà, đầu tiên dùng kéo cắt quần của cô ra, sau đó cẩn thận dùng dung dịch ôxy già rửa vết thương cho cô.
Kiều Vi Nhã nhìn chàng trai rất nhẹ nhàng kia, hoàn toàn khác biệt với khí chất trên người cậu.
Trái tim... lại đập một cách mất kiểm soát rồi.
Bình luận facebook