Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3033
Sở Lạc Duy im lặng nghe Kiều Vi Nhã nói, nhưng chỉ nghe được mỗi câu nói đấy, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Sở Lạc Duy nghiêng đầu quá, nhìn thấy khuôn mặt đeo kính của cô, gọng kính lớn che khuất gương mặt chỉ bé như lòng bàn tay.
Lúc này hơi thở mềm mại của cô đang phả vào cổ cậu, ấm ấm nóng nóng, hoàn toàn khác biệt với con người ồn ào mọi khi cùa cô.
Sở Lạc Duy cõng cô đến xe, đặt người vào ghế phó lái rồi thắt dây an toàn giúp cô.
Sở Lạc Duy tháo kính của cô xuống, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhanh chóng xuất hiện trước mắt cậu.
Từ nhỏ tới lớn, Sở Lạc Duy đã nhìn khuôn mặt này vô số lần. Ngày còn bé, mỗi khi tỉnh dậy, cậu sẽ luôn thấy cô cuộn tròn như con tôm trong lòng mình.
Có lẽ, bắt đầu từ lúc ấy, cô đã bước vào trái tim cậu, để cậu biết rằng cô gái này chính là người mà cậu phải bảo vệ suốt cả đời.
“Đồ ngốc, cô gái kia không phải cậu thì còn là ai được chứ?” Sở Lạc Duy nói khẽ, thái độ dịu dàng ấy là khi Kiều Vi Nhã tỉnh táo chưa bao giờ thấy được.
Sở Lạc Duy nghĩ, nhìn gương mặt gần ngay trước mắt này, da dẻ nõn nà này, chắc cũng không gì hơn được nữa.
Đôi môi này, cậu từng hôn một lần, đến nay vẫn còn nhớ mãi cảm giác đó.
Cho nên, đã thích là phải nhích, đôi môi gần ngay trước mặt dường như chỉ một giây sau sẽ được cậu thưởng thức.
Sở Lạc Duy cúi đầu, nhưng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cuộc điện thoại ấy do Sở Vi gọi đến, hỏi xem cậu có cần cậu ấy tới đón không.
“Thôi khỏi!”
Sở Lạc Duy nhìn người bị làm phiền bởi tiếng chuông điện thoại mà nhíu mày, trong lòng lại thầm ghi nợ cho Sở Vi.
“Hắt xì...”
Sở Vi ngồi đang ở nhà cách đó rất xa nhìn điện thoại của mình, không hiểu sao cậu cảm thấy cuộc gọi này của mình không đúng lúc lắm.
Sở Vi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cơ thể run lên bần bật, không phải nếu như vậy sẽ rất khó xử sao?
Cậu cảm thấy cậu phải trốn đi thôi, nếu không với mức độ cơn giận của cậu Hai, chắc tới tám chín phần là do bị cậu làm phiền chuyện đại sự rồi.
Chưa kịp hôn người đẹp thì Kiều Vi Nhã đã tỉnh.
Sở Lạc Duy ra cái vẻ quân tử chân chính ngồi thẳng người dậy nhìn Kiều Vi Nhã đang mơ mơ màng màng.
“Về nhà đi.” Kiều Vi Nhã nhíu mày nói xong rồi lăn ra ngủ tiếp.
Về nhà?
Về nhà!
Sở Lạc Duy khẽ nhếch môi, tuy rằng đầu óc của cô ngốc này bị hỏng nặng, nhưng hỏng cũng có cái tốt, ít nhất là không hề phòng bị với cậu, đúng không nào?
“Được, về nhà thôi.” Sở Lạc Duy xoa đầu cô, sau đó đóng cửa xe cạnh ghế phụ, đi vòng về ghế lái, khởi động xe.
Trong giấc mơ, Kiều Vi Nhã mơ thấy một Sở Lạc Duy vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức chàng trai này chỉ có thể xuất hiện trong mơ.
Cho nên, sau khi tỉnh lại, Kiều Vi Nhã nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của chàng trai trước mặt mà nghĩ, quả nhiên, mơ mộng luôn tốt đẹp, hiện thực vẫn xấu mù, ví dụ như khuôn mặt này đây.
“A...” Kiều Vi Nhã đột nhiên bật dậy khỏi giường, nhìn người đang ngủ cạnh mình với vẻ kinh hoảng, “Sao cậu lại ngủ trên giường của tôi?”
Sở Lạc Duy nhíu mày lại tỏ vẻ không vui vì bị đánh thức, bỏ tay ra khỏi eo cô, ngỏ ý bảo cô nhìn lại tay mình.
Kiều Vi Nhã chớp mắt nhìn xuống dưới, bàn tay cô đang nắm chặt lấy áo cậu.
Sở Lạc Duy tỉnh táo hơn một chút, nhìn Kiều Vi Nhã đột ngột giật tay ra, ngồi thẳng dậy, “Tối qua có hất thế nào cũng không hất ra được, cậu nắm chặt thế còn trách tôi chắc?”
Kiều Vi Nhã chớp mắt vô tội, nhìn chàng trai đang chậm chạp xuống giường, đi vào phòng tắm.
“Ý của câu này là, trách tôi?” Kiều Vi Nhã kêu lên.
Sở Lạc Duy đi tới cửa phòng tắm, quay lại nhìn cô gái ngồi trên giường đang trừng mắt với mình, “Biết giác ngộ thế là tốt, đã ngủ với bản thiếu gia rồi, bản thiếu gia cho cậu một cơ hội chịu trách nhiệm với bản thiếu gia.”