Sở Vi và Sở Lạc Duy tan học về nhà, vừa bước ra khỏi thang máy, đang định nói gì đó đã thấy một anh chàng đứng trước cửa nhà với vẻ vô tội.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Vi bước tới hỏi, “Xin hỏi anh tìm ai vậy?”
Anh chàng kia thấy có người đến, vội vàng nói, “Có người muốn tặng hoa cho cô Kiều sống ở đây, nhưng cô ấy không ký nhận, tôi không thể nào quay về được.”
Hoa tặng Kiều Vi Nhã?
Sở Vi cúi đầu nhìn bó hoa cúc, thực sự không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
Sở Lạc Duy tinh mắt nhìn thấy tấm thiệp trong đó, sau khi lấy ra, mặt mũi cậu đen sì sì, vứt tấm thiệp đó đi, bảo Sở Vi đưa tiền cho anh chàng kia, “Bó hoa này coi như tôi mua, tặng trả về cho cái cậu tên Hoàng Kiều kia, nói với cậu ta, bó hoa này rất hợp với cậu ta, thích chết thế cơ mà!”
Sở Lạc Duy nói xong, đẩy anh chàng kia ra, mở cửa vào nhà.
Sở Vi cố gắng nhịn cười, đưa tiền cho anh chàng kia, sau đó vỗ vai anh chàng kia, “Mau đi đi, trước khi vị tổ tông kia ra.”
Anh chàng kia run rẩy, chạy nhanh như quét bơ dưới chân.
Sở Vi đứng giữa hai cánh cửa, nghĩ nghĩ, quyết định về nhà mình.
Sau khi Sở Lạc Duy bước vào, Kiều Vi Nhã đang đi tới đi lui trong phòng khách.
Không cần nghi ngờ gì nữa, đây là cơn giận mà Hoàng Kiều mang tới.
Tặng cô hoa cúc?
Sao không tặng áo liệm cho cô luôn đi?
“Nóng lòng về nhà là để nhận hoa hả?” Sở Lạc Duy bỏ điện thoại trong tay xuống, lạnh lùng hỏi. Cậu không biết cô ngốc này đeo kính trong trường mà còn có giá thế cơ đấy?
“Đúng thế, nhận rồi đặt lên mộ cậu đó.” Kiều Vi Nhã trừng mắt lườm lại, không thấy cô đang bực đây hả?
“Tên Hoàng Kiều kia là ai?” Sở Lạc Duy rất ít khi đến khoa Báo chí, về cơ bản toàn là Kiều Vi Nhã tới khoa Kinh tế tìm cậu, hình như cậu đã bỏ qua điều gì đó rồi.
“Liên quan gì tới cậu? Không phải cậu tỏ tình với người trong lòng rồi sao? Đi tìm người trong lòng của cậu đi.” Kiều Vi Nhã chua chát nói xong quay người về phòng mình.
Sở Lạc Duy nhướng mày, câu này chua thế.
Cảm giác chua này không tệ lắm, ít nhất đối với Sở Lạc Duy mà nói thì lại rất tốt!
Nhưng điều này không có nghĩa là chuyện của Hoàng Kiều đã kết thúc ở đây.
Sở Lạc Duy bước tới, dựa vào cánh cửa, nhìn cô gái bên trong đang nằm trên giường chơi game, “Người sáng nay là nữ chính hiện tại của phim "Công Tước", nói rằng nghe bảo tôi và đạo diễn kia bất hòa nên tới hỏi tôi.”
Câu giải thích này rất rõ ràng.
Đôi mắt to của Kiều Vi Nhã đảo vài vòng, vẫn tiếp tục chơi game với vẻ kiêu ngạo, “Đúng thế, hỏi thăm thôi, chui thẳng vào lòng mà hỏi cơ.”
Sở Lạc Duy nghe câu nói của cô, đứng thẳng dậy, bước tới, chống hai tay xuống hai bên người cô, dồn cô vào thế bị kẹp giữa giường và cậu.
“Hết hồn...” Kiều Vi Nhã kêu lên, nhìn chàng trai chống trên người mình, trầm giọng hỏi, “Cậu làm gì đấy?”
“Kiều Vi Nhã, cậu ghen à?” Sở Lạc Duy khẽ hỏi, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười.
Kiều Vi Nhã trừng to mắt, nhìn ý cười trong khóe mắt Sở Lạc Duy. Chàng trai này, lúc cười lên thật khiến người ta muốn phạm tội.
Kiều Vi Nhã đưa tay đẩy mạnh cậu ra, hừ một tiếng, “Ai? ai ghen chứ, tôi chỉ nhắc nhở cậu với tư cách thanh mai trúc mã, cậu có người trong lòng rồi, sau này đừng lại gần cô gái khác quá mức.”
Sở Lạc Duy không hề để ý tới việc bị cô đẩy ra, nhìn người đang dựng hết lông tóc lủi ra xa kia, tâm trạng cậu càng vui hơn.
Cô ngốc này biết ghen, thế cũng đã là tiến bộ lắm rồi.
Bình luận facebook