Tần Thiếu Bạch từ từ rụt tay lại, nhét tay vào túi áo.
Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh, có vẻ như đang hỏi anh rốt cuộc là có chuyện gì.
Sở Húc Ninh kéo Sư Niệm đến cạnh mình, nói: “Các Liên trưởng đưa người về, cấp Doanh trưởng đổ lên ở lại.”
Tần Thiếu Bạch cau mày nhìn anh, “Nói gì thế? Phạt thì phải phạt đều chứ.”
Sở Húc Ninh nhìn Tần Thiếu Bạch. Tần Thiếu Bạch cười, “Thế này thì Sư Niệm lại thiệt thòi rồi, anh nói xem ở đây làm gì có ai chưa từng buôn chuyện về bà chị dâu mới này của họ?”
Lúc này cuối cùng Sư Niệm cũng hiểu ý của Tần Thiếu Bạch, cũng hiểu ý của họ.
Thế nên Kèn Nhỏ kéo cô tới đây là muốn để mọi người xin lỗi cô sao?
Tuy những người này đều là vì muốn tốt cho cô, nhưng Sư Niệm không thể không nói đám người này đúng là điên rồi.
Sắp diễn tập quân sự rồi, chuyện của cô quan trọng đến thế sao?
Đặc biệt là cô còn là vợ của Sở Húc Ninh, thế này thì người ta sẽ nhìn Sở Húc Ninh thế nào?
Sư Niệm thấy hơi giận, nhưng không biết là đang giận ai.
“Tôi không biết mọi người đang nói gì hết, tôi phải về đây.” Nói rồi Sư Niệm hất tay Sở Húc Ninh ra định bỏ về.
Cô không muốn Sở Húc Ninh bị khó xử.
Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm có vẻ đã cuống lên, lại thấy Tần Thiếu Bạch vẫn đang cười. Anh liền đuổi theo Sư Niệm, kéo cô lại, giật luôn quân hàm trên vai mình ra.
“Sở Húc Ninh, anh làm cái gì thế hả?” Sư Niệm kinh hoàng.
Quân hàm là minh chứng lớn nhất của một người quân nhân, sao anh có thể làm như vậy?
Tần Thiếu Bạch cũng sững sờ, không hiểu anh có ý gì.
Chỉ có Cố Tỉ Thành là cười, cười tươi rói, thế mới nói Tần Thiếu Bạch không bao giờ địch lại được Sở Húc Ninh, chuyện này chắc anh ta sẽ biết nhanh thôi.
Dương Giai cũng đang nhìn Sở Húc Ninh. Lúc thấy anh tháo quân hàm ra, cô ta kích động đến mức đứng ra khỏi hàng, nhưng lại bị chiến hữu bên cạnh kéo lại.
Dương Giai nhìn Sư Niệm bằng ánh mắt hằn học, tất cả đều là vì con nhỏ này.
“Báo cáo, đây là lễ tuyên thệ, một người không phải là quân nhân tới đây hình như không hợp với quy củ.” Dương Giai bỗng lớn tiếng nói.
Tần Thiếu Bạch ngẩng lên nhìn. Anh ta không biết Dương Giai vì lúc anh ta đi người phụ nữ này cũng vẫn chưa tới đây. Nhưng chỉ cần nghe giọng cô ta thôi anh ta cũng không thể ưa nổi rồi.
Sau khi Sở Húc Ninh tháo quân hàm ra, anh ngẩng lên nhìn Sư Niệm, “Khi đeo quân hàm, anh là quân nhân, là lãnh đạo của họ, anh phải nghĩ cho họ, anh phải làm việc cho họ, cho nên chỉ có thể để em phải chịu thiệt. Giờ anh tháo quân hàm này ra thì chỉ còn là người bình thường.” Nói xong Sở Húc Ninh quay ra nhìn Tần Thiếu Bạch, “Lữ phó Tần, hôm nay tôi muốn đòi lại công đạo cho vợ tôi, không biết có được không?”
Sở Húc Ninh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im bặt.
Sư Niệm nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Không chỉ có Sư Niệm, tất cả mọi người ở dưới cũng đều sững người.
Sở Húc Ninh nói: Khi đeo quân hàm, anh là quân nhân, là lãnh đạo của họ, anh phải nghĩ cho họ, anh phải làm việc cho họ, cho nên chỉ có thể để em phải chịu thiệt.
Mà vừa rồi Sở Húc Ninh lại tháo quân hàm ra, cũng là để nói cho tất cả mọi người biết rằng, giờ anh không phải là Đại tá, chẳng phải Lữ đoàn trưởng, chỉ là một người đàn ông bình thường. Một người đàn ông đang tìm lại công bằng cho vợ mình khi cô bị nói xấu.
Cho nên ngay từ đầu, không phải Sở Húc Ninh không muốn đòi lại công bằng cho Sư Niệm, mà là anh không thể, thân phận của anh không cho phép.
Những người này đều là lính của anh, thân là quân nhân, là một người chỉ huy, nhiều khi lại phải để chính người thân của mình phải chịu thiệt thòi, oan ức.
Sở Húc Ninh hiểu điều đó, Sư Niệm cũng hiểu.
Bình luận facebook