Thành phố A, trung tâm thương mại Sở Thị.
Sở Lạc Nhất ôm Đàm Thần Tiêu mua sắm quần áo ở trung tâm thương mại. Hai cô trò khó có được dịp cùng đi ra ngoài cho nên Sở Lạc Nhất quyết định lôi kéo Đàm Thần Tiêu đi mua ít đồ.
Sở Lạc Nhất thử từng bộ đồ lên người, Đàm Thần Tiêu đứng bên cạnh cho cô ý kiến.
Mấy bộ trước Đàm Thần Tiêu đều lắc đầu, mãi cho đến bộ cuối cùng thì vẻ mặt mới khá hơn được một chút.
Sở Lạc Nhất mua liền một lúc năm bộ quần áo, nhưng Đàm Thần Tiêu lại chẳng mua gì cả.
Sở Lạc Nhất cà thẻ rồi quay đầu nhìn Đàm Thần Tiêu: “Sư phụ, hôm nay sư phụ làm sao thế? Sao cứ thất thần suốt vậy?”
Đàm Thần Tiêu hơi giật mình, nghe Sở Lạc Nhất nói rồi trả lời: “Không có việc gì, có lẽ là do không nghỉ ngơi đủ, có muốn mua cái gì nữa không?”
Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, một tay chống lên quầy rồi nhìn Đàm Thần Tiêu, nói: “Sư phụ đang nghĩ chuyện con gái của sư phụ sao?”
Sở Lạc Nhất nghĩ, hôm đó rõ ràng cô nghe được hai người họ đang cãi nhau.
Quả nhiên, ngay sau khi Sở Lạc Nhất vừa hỏi dứt câu thì sắc mặt của Đàm Thần Tiêu lập tức thay đổi.
Sở Lạc Nhất nhận lấy túi đồ do nhân viên đưa cho, sau đó lại nhìn về phía Đàm Thần Tiêu: “Sư phụ.”
“Không có việc gì, đi thôi, đi ăn cơm nào.” Đàm Thần Tiêu nói rồi xoay người bước đi trước.
Sở Lạc Nhất lại càng thấy tò mò hơn. Cô cảm giác được sư phụ của mình hoàn toàn chẳng muốn nghe bất cứ một từ nào liên quan tới con gái của cô ấy.
Cái này không hẳn là ảo giác, đấy chính là cảm giác mà Sở Lạc Nhất cảm nhận được. Trong suốt mười mấy năm Đàm Thần Tiêu chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này dù chỉ một lần.
Sở Lạc Nhất thực sự rất tò mò. Một người mẹ như thế nào mới có thể không nhận cả con gái của mình.
Thế nhưng quen biết Đàm Thần Tiêu lâu như vậy cũng đủ để Sở Lạc Nhất biết Đàm Thần Tiêu là con người như thế nào. Đàm Thần Tiêu hoàn toàn không phải là kiểu người máu lạnh như những bài báo bên ngoài viết. Cho nên Sở Lạc Nhất thực sự không biết tại sao sư phụ đối xử với con gái của mình như vậy.
Hai người rời khỏi trung tâm thương mại rồi đi xuống tầng tìm một nhà hàng.
Sở Lạc Nhất gọi đồ ăn, Đàm Thần Tiêu giúp cô rót nước rồi đặt bên cạnh cô.
“Nhất Nhất, con với Cố Tỉ Thành bây giờ thế nào rồi?” Đàm Thần Tiêu đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Rất tốt ạ, mấy ngày nữa có diễn tập quân sự, con còn định qua đó cho anh ấy một bất ngờ.” Sư Niệm cười híp mắt nói: “Sao tự dưng sư phụ lại hỏi con chuyện này?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy con với cái danh hiệu vợ lính này không hợp với nhau thôi.” Đàm Thần Tiêu cúi đầu vuốt ve cái ly trong tay mình, sau đó thì im lặng không nói gì nữa.
Sau khi Sở Lạc Nhất chọn món ăn xong, cô ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ rồi nói: “Cứ lên những món này trước đã.”
Đợi nhân viên bán hàng rời đi rồi, Sở Lạc Nhất bưng ly nước lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nhìn người phụ nữ đang ngẩn người ngồi đối diện mình, cô nói: “Sư phụ thực sự không có chuyện gì đấy chứ?”
Sở Lạc Nhất càng ngày cảm cảm thấy lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Đàm Thần Tiêu như vậy.
“Không có gì, mấy ngày qua có ai đến tìm con không?” Đàm Thần Tiêu hỏi rồi đột nhiên nhíu mày, tựa như chính cô cũng không mong muốn biết được đáp án.
Sở Lạc Nhất suy nghĩ kỹ vấn đề này, sau đó lắc đầu nói: “Không có, không có người nào đến tìm con cả.” Gần đây cô vẫn luôn chui trong nhà vẽ em bé Cố Tỉ Thành, làm gì có thời gian đi ra ngoài hay đi gặp người khác.
Đàm Thần Tiêu khẽ gật đầu rồi lại uống nước.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Sở Lạc Nhất cười híp mắt cầm đũa rồi nói: “Sư phụ, sắp tới sư phụ sẽ ở lại thành phố A ạ?”
“Không, một thời gian nữa phải qua Mỹ rồi.” Đàm Thần Tiêu vừa nói vừa nhìn Sở Lạc Nhất ăn cơm: “Nhất Nhất, sư phụ có thể nhờ con một việc được không?”
Bình luận facebook